Trời Xanh Mây Trắng sờ đầu con trai mình, trấn an cậu bé, sau đó nhìn về phía điện thoại di động: “Đại sư, cô giúp tôi xem rốt cuộc con trai tôi đã gặp phải chuyện gì.”
Thực ra trong lòng Trời Xanh Mây Trắng đã có suy đoán, ông ấy làm ăn lớn, đã đắc tội với rất nhiều người. Có nhiều người không dùng thủ đoạn đường đường chính chính, mà dùng những thủ đoạn huyền học ti tiện để hại con trai ông ấy.
Quả thực quá bỉ ổi!
Trời Xanh Mây Trắng không nhịn được nói: “Đại sư, con trai tôi bị kẻ gian làm hại đúng không?”
Nhưng mà An Như Cố trầm tư nói: “Chưa chắc đâu, trên người con trai ông có hai loại sát khí.”
Trời Xanh Mây Trắng nghe nói có sát khí, cảm thấy dường như chỉ cách sự thật một bước, vội vàng hỏi: “Đại sư, là sát khí gì vậy?”
“Một loại là sát khí được thi pháp, gọi là tiền mua mạng.”
Trời Xanh Mây Trắng: !!!
Người xem phòng livestream: !!!
[Tiền mua mạng, nghe tên thật đáng sợ, huhuhu.]
An Như Cố không quan tâm Trời Xanh Mây Trắng ngơ ngác đứng đó, cô nói: “Con của ông từng nhặt một bao lì xì có tiền ở ngã tư đường đúng không?”
Tiểu Văn là con trai Trời Xanh Mây Trắng nghe vậy, sợ hãi không thôi, run rẩy nói: “Chị ơi, em quả thực đã nhặt được một bao lì xì màu đỏ, số tiền đó khiến em bị bệnh ạ?”
Trời Xanh Mây Trắng sợ hãi khi nghe nói vậy: “Sao con lại nhặt số tiền không rõ lai lịch thế hả?”
Tiểu Văn cúi đầu, tủi thân nói: “Sau khi tan học, chúng con đi ngang qua ngã tư đường gần trường, nhìn thấy trên tảng đá có một bao tiền lì xì được cột trên đó, nhìn y hệt tiền lì xì khi mừng năm mới. Chúng con muốn giao cho cảnh sát, nhưng mà không thấy cảnh sát ở gần đó, vì vậy đã mang tiền về nhà, đợi đến khi nào thấy cảnh sát thì sẽ giao ra.”
“Đó không phải tiền lì xì, đó là tiền mua mạng.” An Như Cố giải thích: “Có một số người mắc bệnh nan y hoặc người già sắp chết, muốn tăng thêm tuổi thọ, sẽ nhờ một số người có bản lãnh, dùng tiền của mình để mua mạng. Tiền mua mạng được gói trong bao màu đỏ, trong đó có khế ước, thường thì bên trong có rất nhiều tiền.”
“Sau khi người nhặt được đếm tiền xong, thường sẽ sinh ra một loại ảo giác. Số tiền này nhiều quá đi mất, tôi sẵn lòng dùng mệnh để đổi.”
“Nếu như người nhặt được không vứt bỏ nó, vậy thì khế ước này sẽ được thành lập.”
“Người bị mua mạng, nếu nhẹ thì bị cảm, nặng thì vận rủi quấn thân, Tóm lại, đây là một pháp thuật cấp thấp, vừa âm hiểm vừa thất đức.”
[Á đù, đêm hôm khuya khoắt, làm tôi sợ muốn chết. Khi còn bé tôi cũng nhặt được tiền, chẳng lẽ tuổi thọ của tôi cũng bị lấy mất rồi?]
[Ặc, tôi cũng từng nhặt được tiền không rõ lai lịch, nhưng mà do gió thổi đến, tôi đã tiêu hết số tiền đó trong cùng ngày, chắc không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?]
[Trước đó, khi tôi chưa đến phòng livestream này, hoàn toàn không biết có chuyện này. Rõ ràng khi người trong cuộc không biết rõ tình huống mà đã bị ép khế ước, nếu dựa theo chuyện hợp đồng thì nó vô hiệu!]
[Hầy, pháp luật dương gian không quản được chuyện âm đâu.]
“Mọi người không cần lo lắng, tiền mua mạng thế này cần có người thi pháp, với lại đây là chuyện làm trái ý trời, sẽ gặp phải báo ứng rất nghiêm trọng, rất ít người chịu làm như thế.” An Như Cố nói.
“Mọi người không nên nhặt tiền được để trui bao đỏ, hoặc là dùng dây màu đỏ treo lên, hoặc là những loại tiền kỳ quái không bình thường. Tiền bình thường thì không có gì đáng ngại, tất nhiên, nếu như mọi người không phân biệt được, tốt nhất đừng nên nhặt chúng. Vì rất nhiều thủ đoạn sẽ khó lòng phòng bị.”
“Ai lại đặt thứ thất đức hại người như vậy gần trường học chứ, đây là lừa gạt trẻ con mà?” Trời Xanh Mây Trắng nghe vậy ngạc nhiên không thôi, tức giận chết đi được: “Vậy làm cách nào để hóa giải thế đại sư?”
“Nếu như con trai ông đã tiêu tiền, thì cần đến Đạo Quán một chuyến. Nếu như cậu bé chưa tiêu, thì có thể phá giải ngay. Ông quyên góp số tiền này cho Đạo Quán hoặc thùng công đức gần đó đi, sau đó đạp hai lần lên giấy đỏ, rồi ném vào sông hoặc hồ, hô to một câu: “Nhân quả tuần hoàn, tất cả đều đã định sẵn, sống chết có số” là được.”
[Bỏ vào thùng công đức, Phật Tổ đánh nó đi.]
[Tiền mua mạng: Không nên đến đây!]
[Có thể dùng chuyện này để đả kích chúng.]
Trời Xanh Mây Trắng nghe xong, vội vã hỏi tiền đang để ở đâu, gọi điện cho người nhà của mình làm chuyện này.
Tiểu Văn nhớ đến bạn học của mình cũng cầm tiền, vội vàng kéo cánh tay của bố: “Bố ơi, bạn học của con có lẽ cũng bị bệnh đó.”
Trời Xanh Mây Trắng nghĩ đến việc này, lập tức gọi điện cho người nhà để liên hệ bố mẹ của những đứa trẻ kia, để bọn họ xử lý số tiền đó như lời An Như Cố đã chỉ.