Địa hình từ hẻm đến lối vào trở lên rõ ràng.
Khu đất trống trải này, chính là khu đất trống mà tạp dịch đeo bội đao đang ở.
Bên cạnh bãi đất trống có một số dãy nhà, những căn nhà này là để tạp dịch trực đêm, cùng với một bộ phận người bán tạm thời ở.
Lý Nguyên nhanh chóng nhìn lướt qua hoàn cảnh bốn phía, lại nhìn về phía sáu mươi tên bội đao tạp dịch kia.
Các tạp dịch thân thể cường tráng, ngẩng đầu ưỡn ngực, đỉnh đầu hầu như đều là “4~5”.
“Tiểu Lý gia! Ôn tỷ!” Đám tạp dịch đồng thanh hô.
Sau khi hét lên, ánh mắt bọn họ đều hướng về phía hai người.
Mà trong chợ đen cũng có không ít người cũng lục tục nhìn về phía này.
Lý Nguyên liếc nhìn Ôn Tiểu Kiều, trong mắt nữ nhân này có vài phần hưng phấn.
Ôn Tiểu Kiều dùng giọng nhẹ nhàng nói: “Tiểu Lý gia, những người này, ngươi một nửa, ta một nửa, phân chia như vậy được không?”
Lý Nguyên nhẹ giọng nói : “Ôn cô nương, ngươi có nghĩ tới vì sao vị trí trung thị này lại bị bỏ trống không?”
Ôn Tiểu Kiều sửng sốt một lúc, lúc này mới như bị kéo trở về, sắc mặt trở nên ngưng trọng mà âm trầm.
Lý Nguyên trầm giọng nói: “Hiện giờ không nên tách ra, chúng ta cần đoàn kết nhất trí và làm rõ cục diện rồi hẵng nói.”
Ôn Tiểu Kiều cười nói: “Vẫn là Tiểu Lý gia có chừng mực, nghe theo Tiểu Lý gia…”
Lý Nguyên im lặng nói: “Ngươi còn gọi Tiểu Lý gia, ta sẽ gọi ngươi Ôn gia.”
Ôn Tiểu Kiều nói: “Vậy làm sao có thể được a, danh hào của ngươi chính là Lý gia khâm điểm, hơn nữa… Ngươi là võ giả nhập phẩm……”
“Ôn gia.”
“Ngươi là võ giả nhập phẩm.”
“Ôn gia.”
“Ngươi……”
“Ôn gia.”
“Được rồi…… Lý Nguyên.” Ôn Tiểu Kiều là chưa từng thấy qua loại nam nhân này, gọi “Tiểu Lý gia” thật uy phong a, hơn nữa còn là võ giả nhập phẩm, đúng là khác người mà.
“Vậy là đúng rồi.” Lý Nguyên ôn hòa mỉm cười, quan hệ với đồng bạn phải tốt, nếu không sẽ phát sinh chuyện không giải thích được.
Hai người giải tán tạp dịch, để cho các tạp dịch tự tuần tra, sau đó hai người tiến vào bên cạnh phòng bảo vệ.
Vừa vào phòng, Ôn Tiểu Kiều liền dùng giọng nói bình thường hỏi: “Ngươi là cảm thấy hai đệ tử lúc trước từng trực ở chỗ này, đã chết rồi? Cho nên, chỗ trống này mới đến phiên chúng ta?”
“Gọi người vào hỏi là biết, có lẽ là hắn thông qua khảo hạch rồi được thăng làm đệ tử ngoại môn.” Lý Nguyên nghe thanh âm phù hợp với hình thể này, nhịn không được mà thở phào nhẹ nhõm, cảm giác không thích hợp chết tiệt kia cuối cùng cũng biến mất.
“Ừm……” Ôn Tiểu Kiều lao tới bên cạnh như đạn thịt, đẩy cửa ra, nhìn tạp dịch bên ngoài, ngọt ngào nói: “Hai người nào quen thuộc tình huống?”
Âm thanh này, kết hợp với thân hình này, khiến người ta rùng mình.
Rất nhanh, hai tên tạp dịch cầm bội đao chạy tới, cung kính gọi một tiếng “Ôn tỷ”, rồi lập tức đi vào phòng.
Ôn Tiểu Kiều ngồi xuống ghế lớn, đôi chân voi “Bùm” một tiếng gác lên bàn, ngọt ngào nói: “Nói thử người ở đây lúc trước, đi đâu rồi?”
Lý Nguyên ngồi yên một bên, cố gắng làm cho mình không bị chú ý nhất có thể .
Thật ra, hắn rất hài lòng với sự cao điệu của đối tác.
Tạp dịch trông như không dám nói, thật lâu sau mới căn răng nói: “Mất tích…”
“Mất tích?” Ôn Tiểu Kiều cao giọng: “Vậy là sống hay chết?”
Tạp dịch nói: “Mất tích mười mấy ngày, sống không thấy người, chết không thấy xác…”
Ôn Tiểu Kiều lại hỏi: “Nơi cuối cùng mà bọn họ xuất hiện là ở đâu?”
Người tạp dịch nói: “Căn phòng này… Hoàng hôn hôm đó, hai vị đại nhân kia còn trực ở chỗ này, sau đó đến buổi tối, một người trong đó ở lại trực đêm, sau đó biến mất.
Một vị đại nhân khác không tin có quái sự như vậy nên dẫn người trực trong phòng, kết quả không phát sinh chuyện gì cả.
Vài ngày sau, đại nhân thứ hai cũng mất tích.”
Ôn Tiểu Kiều lại hỏi: “Trong môn có phái người xuống điều tra không?”
Tạp dịch nói: “Đã kiểm tra… Không có chuyện gì xảy ra, cho nên mới coi như mất tích.”
“Liệu có thể nào là hắn tự rời đi ?” Ôn Tiểu Kiều suy nghĩ một lát, tiếp tục hỏi.
Tạp dịch nói : “Người nhà đều ở đây ...đoán chừng không thể tự mình rời đi.”
Trong đôi mắt nhỏ nhắn của Ôn Tiểu Kiều lộ ra vẻ suy tư, nàng lại hỏi: “Gần đây trong chợ có xảy ra chuyện gì lạ không?”
Tạp dịch nghĩ nghĩ, gãi gãi đầu, nói: “Không có gì lạ… Chợ này có rất nhiều hàng sống, ban ngày có người khóc, ban đêm cũng có người khóc, bình thường chúng ta đi gọi hai tiếng sẽ im lặng.”
Ôn Tiểu Kiều nhíu mày, trên mặt mập hiện ra vẻ suy tư, đột nhiên nàng nghiêng đầu nhìn về phía Lý Nguyên nói: “Muốn đi xem không?”
Lý Nguyên cười khổ nói: “Đột nhiên thân thể hơi không thoải mái… Ôn cô nương đi một mình cũng được……”
Hắn cũng hết chỗ nói rồi.
Cái quái gì thế này…
Vừa mới nhậm chức đã gặp phải vụ mất tích này.
Hắn chỉ muốn bắt cá thôi…
Cho dù dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể biết: Con người thì không thể mất tích một cách vô duyên vô cớ được, hoặc là có âm mưu gì, hoặc là…
Trong đầu hắn chợt hiện ra sơn trang quỷ dị trong rừng sâu núi thẳm kia, nhịn không được mà da đầu tê dại, da gà nổi lên từng đợt rợn người.