“Thân thể không thoải mái?” Ôn Tiểu Kiều sửng sốt một chút, sau đó hừ cười một tiếng rồi đi theo tạp dịch.
Lý Nguyên ngồi một mình trong phòng, càng ngồi càng cảm thấy lạnh sống lưng .
Ánh mắt hắn cảnh giác quét qua căn nhà này.
Bức bình phong chắn giữa gian nhà, ngăn cách phần trước và sau.
Phần sau cung cấp cho đệ tử canh giữ ở đây nghỉ ngơi.
Phần trước, còn lại là giám sát bên ngoài.
Làm nhiệm vụ ở đây rất đơn giản, chỉ có một gian bàn gần cửa sổ, một xấp sách dùng để đăng ký, cùng với giá binh khí ở một bên tường, cùng một ít thức ăn dễ dàng bảo tồn, như là hạt dưa hạch đào .
Hắn đứng dậy, vòng qua bình phong, nhìn về phía hậu đường.
Hậu đường có một cái giường, còn có một cái giá sách, trên giá sách đặt một ít hồ sơ.
Hắn tiến lên lật xem, hồ sơ ghi lại tình hình lưu thông hàng hóa gần đây của chợ.
Có lẽ là lưu một đoạn thời gian rồi chuyển giao đến một kho lưu trữ lớn hơn.
Hắn chỉ lướt qua một chút rồi không nhìn nữa.
Sau đó lại nhìn về phía cái giường kia.
Giường chăn đệm xếp chỉnh tề, xem ra hiển nhiên là biết có đệ tử canh gác mới đến, cho nên mới đổi.
Không khí hơi yên tĩnh quỷ dị, âm thanh bên ngoài phòng dường như nhẹ nhàng phai nhạt đi, có chút xào xạc nghe không thật.
Lý Nguyên đi tới bên giường, muốn khom người nhìn xuống gầm giường, nhưng không biết chuyện gì xảy ra…… Hắn không làm như vậy, mà xoay người vòng qua bình phong, nhanh chóng rời khỏi gian phòng này.
Ngoài phòng, tuyết đang rơi, Lý Nguyên cảm thấy thân thể không hiểu mà phát lạnh, giống như có bàn tay người chết thối rữa đang sờ nhẹ trên lưng hắn.
Cảm giác này, có hơi giống với lúc chạy trốn trong rừng lúc trước.
Không biết là ký ức sợ hãi đã bị đánh thức hay một dấu hiệu nguy hiểm của cơ thể sau khi trải qua một sự kiện tương tự.
Đồng tử Lý Nguyên hơi co rút lại, lưng đeo cung, ôm đao, đi tới đi lui, đồng thời đánh giá người thỉnh thoảng lui tới.
Việc đăng ký xuất nhập cảnh của những người này do tạp dịch phụ trách.
Chỉ trong chốc lát, Lý Nguyên đã nhìn thấy một chiếc xe bò kéo một cái lồng sắt lớn từ xa đến.
Lồng sắt được phủ bằng vải đen dày.
Vải đen phủ tuyết trắng, trông giống như vải trắng được trộn với bụi bẩn.
Tạp dịch tiến lên kéo vải ra sau, bên trong lộ ra nữ nhân hài tử, hiển nhiên là cái gọi là hàng sống.
Lý Nguyên hơi nghiêng đầu, không nhìn những thứ này……
Tạp dịch đi vòng quanh lồng sắt nhìn nhìn, giống như đang kiểm tra cái gì, sau khi kiểm tra xong liền nhanh chóng trở về phòng, trước khi đi qua cửa lớn còn cung kính nói với Lý Nguyên một tiếng “Tiểu Lý gia”, liền vào cửa để đăng ký.
Những việc vặt vãnh này đều là tạp dịch làm, đệ tử ngoại vi Huyết Đao Môn ở chỗ này thật ra giống như ra mặt trấn tràng, nếu thật sự phát sinh chiến đấu bằng vũ khí, bọn họ cũng có thể chỉ huy tạp dịch.
Có đại công này, không chừng vài tháng sau chúng ta có thể thăng chức đệ tử ngoại môn.” Ôn Tiểu Kiều chậm rãi nói, nàng muốn cổ động vị cộng sự này.
“Nơi này là chợ đen, vốn là ở giữa hồ, tầm nhìn xung quanh rộng mở, nếu là có kẻ thù bên ngoài đến thì sẽ sớm nhìn thấy.
Nếu là có nội tặc, vậy cũng có Lý gia tọa trấn, sợ cái gì?”
Dứt lời, nàng nhìn thoáng qua Lý Nguyên, cười hỏi: “Tiểu Lý gia, không phải là ngươi sợ hãi bởi một câu chuyện mất tích lãng xẹt chứ?”
“Tiểu Lý gia là võ giả nhập phẩm, sao có thể sợ chứ? Nếu bị truyền ra ngoài……”
Ôn Tiểu Kiều nói một câu tiếp một câu, chèn ép Lý Nguyên, muốn trói hắn lên thuyền, dù sao có thêm một võ giả nhập phẩm cùng gác đêm, trong lòng nàng sẽ càng yên tâm.
Mà Lý Nguyên thì đột nhiên cúi xuống và ho nhẹ, trong lúc đó, một cái túi có kích thước bằng móng tay trượt ra từ trong cổ tay áo.
Trong túi là máu lợn mà hắn đã chuẩn bị trước.
Tất nhiên, ngoài máu lợn, hắn còn chuẩn bị bột vôi, đinh sắt và các vật dụng khác.
Búng tay, túi máu lợn lập tức vào trong miệng hắn.
Chợt, Lý Nguyên cắn nát túi, lại ho khan kịch liệt, ho ra máu……
Máu nhìn mà giật mình, trong lòng bàn tay nở ra từng đóa hoa mai màu đỏ, mà ngay cả trên bùn đất cũng bị nhiễm chút màu đỏ.
Ôn Tiểu Kiều đứng bên cạnh không phát hiện ra động tác nhỏ của hắn, khi nhìn thấy máu trên mặt đất lập tức hơi sững sờ.
Thiếu nữ xe tăng bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lý Nguyên.
Tạp dịch bên cạnh cũng khiếp sợ nhìn qua.
Không khí lập tức hơi trầm mặc.
Lý Nguyên lại bị “ho” liên tục rồi thở hổn hển.
Hắn thở hổn hển như thể sắp chết bất cứ lúc nào.
Ôn Tiểu Kiều theo bản năng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Lý Nguyên thật lâu mới bình phục, yếu ớt nói: “Vết thương cũ tái phát… là do rơi xuống Tiểu Mặc sơn.
Chuyện này, ngươi đi hỏi người trong Phường Tiểu Mặc, ai cũng biết…
Khụ khụ, đại phu huyện Hồi Xuân Đường cũng biết……”
Ôn Tiểu Kiều ngây dại, nàng nghĩ là vị Tiểu Lý gia này sợ hãi, nhưng không nghĩ tới là thật sự bị thương.
“Vậy……”