“Nói nghe huyền huyễn như vậy, cứ như ngươi đã từng lén vào hoàng cung rồi ấy.”
Trần Đường nghe Bàn lão đầu nói chắc như đinh đóng cột, trong lòng không khỏi có chút hoài nghi.
Hoàng cung là nơi nào, há để người ta tùy tiện ra vào?
Bàn lão đầu cười lạnh một tiếng, đang định nói, chỉ thấy Thanh Mộc và Tri Vi từ bên ngoài trở về, đẩy cửa bước vào.
“Oa, Trần gia gia, người thật lợi hại.”
Tri Vi nhìn thấy Bàn lão đầu cả người treo trên tường đất, cảm thấy vừa buồn cười, vừa lợi hại, không khỏi khen ngợi một tiếng.
Bàn lão đầu rất hài lòng, sau đó nhìn Thanh Mộc, nói: “Hai người các ngươi về thật đúng lúc, đồ nhi, tiểu tử này đang nghi ngờ thủ đoạn của vi sư. Ngươi nói cho hắn nghe, danh hiệu vang vọng giang hồ, chấn động miếu đường của vi sư là gì?”
Bàn lão đầu cảm thấy tự mình khoe khoang, luôn có chút thiếu sót, chi bằng để người khác nói, sẽ có sức thuyết phục hơn.
“Cái này…”
Thanh Mộc do dự một chút, chớp mắt, hỏi: “Sư phụ, cái này có thể nói sao?”
“Có gì mà không thể nói.”
Bàn lão đầu vung tay mập một cái, nói: “Cứ nói thoải mái!”
Thanh Mộc hít sâu một hơi, nói: “Sư phụ năm xưa được xưng là Thiên Hạ Đệ Nhất Đại Đạo!”
Bàn lão đầu nghe vậy, mặt mày tối sầm lại, cả người trực tiếp từ trên tường đất rơi xuống, nằm úp sấp trên nền tuyết.
“Trần gia gia, người không sao chứ?”
Tri Vi vội vàng tiến lên đỡ Bàn lão đầu dậy.
Bàn lão đầu đưa tay áo ra, tùy ý lau đi tuyết trên mặt, có chút oán trách nói: “Đó là danh hiệu khi vi sư còn trẻ, xông pha giang hồ, sau này đã sớm không dùng nữa rồi.”
“Thiên Hạ Đệ Nhất Đại Đạo, lợi hại, lợi hại.”
Trần Đường khen ngợi một tiếng.
Bất kể là cái gì, có thể được xưng là thiên hạ đệ nhất, đủ thấy thủ đoạn của người đó.
Chỉ là Bàn lão đầu nghe xong, luôn cảm thấy Trần Đường đang chế nhạo hắn.
Thanh Mộc nói: “Sư phụ năm xưa được xưng là Thiên Hạ Đệ Nhất Đại Đạo, nhưng chỉ lấy một loại tài sản, đó là tài sản bất nghĩa. Sư phụ lấy được tiền tài, cũng sẽ không giữ lại cho mình, mà là cứu tế tai dân bách tính.”
“Mà tài bất nghĩa, thường đến từ quan tham ô lại, quyền quý thế gia, hoàng thân quốc thích. Cho nên sư phụ ở trong giang hồ danh vọng cực cao, lại bị thế gia quyền quý hận thấu xương cốt.”
Trần Đường tán thưởng: “Cướp giàu cứu nghèo, đạo tặc cũng có đạo.”
Tại thời đại miếu đường giang hồ cùng tồn tại này, cướp giàu không khó, chỉ cần có võ nghệ trên người là được.
Ngay cả sơn tặc đạo phỉ giết người cướp của, cũng đều nói mình cướp giàu cứu nghèo.
Nhưng cướp giàu là thật, cứu nghèo lại chưa chắc, phần lớn đều là cứu tế chính mình.
Hơn nữa giàu có, chưa chắc đã bất nhân bất nghĩa.
Có thể làm được chỉ lấy tài bất nghĩa, đó chính là điểm khó có được của vị đệ nhất đại đạo này.
Việc cứu nghèo, càng hao phí tâm lực tinh thần, rất nhiều khi, còn tốn sức mà chẳng được cảm tạ.
Bàn lão đầu khoát khoát tay, tựa hồ nghĩ tới điều gì, có chút mất hứng, nói: “Đó đều là chuyện hoang đường khi còn trẻ, bây giờ tuổi đã cao, không muốn cướp giàu, cũng lười cứu nghèo.”
Thanh Mộc nói: “Sư phụ về sau, được giang hồ xưng là ‘Nhất Bộ Vân Tiêu’.”
“Không sai!”
Bàn lão đầu chắp tay sau lưng, khẽ gật đầu.
Tri Vi vỗ tay tán thưởng: “Thiên hạ đệ nhất đại đạo, lại là Nhất Bộ Vân Tiêu, về phương diện khinh công, Trần gia gia khẳng định là thiên hạ đệ nhất!”
Bàn lão đầu nghe được trong lòng mừng rỡ, ngoài miệng lại nói: “Ài, không nên nói như vậy, có vẻ không đủ khiêm tốn. Phải biết ngoài người có người, ngoài trời có trời, cũng có thể là đệ nhị.”
Bàn lão đầu liếc mắt nhìn Trần Đường.
Hừ, nhìn xem tiểu cô nương, đều có kiến thức hơn ngươi.
Bàn lão đầu nói: “Không nói đến chuyện khác, ít nhất nội viện hoàng cung kia, ta là ra vào tự nhiên, như giẫm trên đất bằng!”
“Hơn nữa, lão phu am hiểu nhất không phải trộm tài vật, mà là trộm người!”
Trần Đường: “…”
Bàn lão đầu nhìn thấy trong mắt Trần Đường chấn động, trong lòng vô cùng đắc ý, lần này cuối cùng cũng khoe khoang thành công.
Bàn lão đầu quyết định cho thêm một liều thuốc mạnh, tiếp tục nói: “Hơn nữa còn là đi hoàng cung trộm người! Còn trộm tận hai lần!”
Thanh Mộc: “Ờ…”
Trần Đường nghe xong suýt chút nữa cằm rơi xuống đất.
Kích thích đến vậy sao?
Thảo nào Sơn Trung Khách lại nói, ở một vài phương diện, không mấy ai có thể vượt qua Bàn lão đầu.
Chẳng lẽ là chỉ chuyện này?
Chỉ có Tri Vi không hiểu, chỉ cảm thấy thú vị, chờ mong nhìn Bàn lão đầu, đợi phần tiếp theo.
Trần Đường khẽ ho một tiếng, hỏi: "Lão đầu, chuyện này có thể nói ra sao?"
Bàn lão đầu liếc nhìn Thanh Mộc, có chút do dự, trầm ngâm nói: "Chuyện này quả thực có chút ẩn mật."