Xung quanh là một cảnh tượng vô cùng kỳ dị.
Hỗn hỗn độn độn, tựa như thái nhất chi dung, lại giống u minh chi thâm, nhật nguyệt vô huy, bát quái vô thần, âm dương không thể phân chia, tứ cực không thể định đoạt, chỉnh thể hoàn toàn không có bất kỳ phương hướng hay quy tắc nào.
Trời đất mịt mờ, chớp mắt che bụi trần, sương mù mông lung, mây đen cuồn cuộn, ngoại trừ mấy ngọn nến chiếu sáng tạo nên một mảnh không gian có thể nhìn rõ sự vật, còn lại đều không thấy rõ.
Lý Khải sờ soạng trang bị của mình.