Chương 99: [Dịch] Ai Nói Ta Luyện Sai Công Pháp

Ngươi cứ nói xem có an ổn hay không?

Phiên bản dịch 6759 chữ

Tiếng ầm ầm vang vọng không ngừng, tựa như một đàn trâu điên cuồng lao đến, mặt đất rung chuyển, những hạt cát nhỏ cũng theo đó mà nhảy múa.

Cuối cùng, từng bóng đen khổng lồ hiện ra trong màn sương đỏ, chiếm trọn tầm mắt.

Những bóng đen này có hình dạng như voi, cao gần bốn trượng, bên dưới là sáu chân to như cột nhà, hai bên thân còn ẩn hiện lớp giáp dày cứng rắn.

“Là Mãnh Xỉ Trường Tị Tượng!”

“Trời ạ, chúng ta gặp phải cả đàn voi!”

Trong đội ngũ Trần gia lập tức vang lên những tiếng kinh hô.

Mãnh Xỉ Trường Tị Tượng, cũng là một loại yêu thú dị chủng sinh sống trong khu vực sương mù này, thịt của chúng không có tác dụng gì đối với võ giả, thậm chí còn mang độc tính. Việc chúng được thả nuôi ở đây hoàn toàn là do Sương Thứu cực kỳ yêu thích thịt của chúng.

Có thể nói, chúng chính là thức ăn của Sương Thứu.

Nhưng nếu Mãnh Xỉ Trường Tị Tượng là thức ăn của Sương Thứu, thì đối với những kẻ xâm nhập như bọn họ, rõ ràng không phải là đối thủ dễ đối phó.

Mãnh Xỉ Trường Tị Tượng trưởng thành có thực lực tương đương với cảnh giới Tụ Khí.

Hơn nữa, những con voi khổng lồ này lại sống theo bầy đàn, một khi cả đàn cùng nổi cơn thịnh nộ thì cho dù là Sương Thứu chạm mặt cũng phải tránh xa.

Nhưng Mãnh Xỉ Trường Tị Tượng vốn có tính tình ôn hòa, sao đột nhiên lại nổi điên?

“Xem ra người của Chu gia đã đến.”

Trần Hoành Viễn vừa dứt lời.

Ninh Diễm lập tức muốn vận công.

Trần Hoành Viễn vội vàng ngăn hắn lại: “Không thể giả làm Sương Thứu, điều đó chỉ khiến chúng càng thêm giận dữ.”

Hắn quay đầu nhìn về phía sau: “Dùng An Ninh Tiễn.”

Các võ giả Trần gia lập tức hành động, bọn họ tháo cung dài sau lưng xuống, rồi lấy ra những mũi tên đặc chế đã được ngâm trong dược dịch từ trước, nhắm vào đàn voi đang lao đến mà giương cung bắn.

Trong tiếng “vút vút”, hàng loạt mũi tên sắc bén bắn ra như mưa.

Từng con Mãnh Xỉ Trường Tị Tượng lao đến đều trúng tên, lập tức gầm thét dữ dội.

Nhiều con voi khổng lồ bị cắm tên vẫn tiếp tục lao tới, nhưng chưa chạy được mấy bước đã ầm ầm ngã xuống, từ miệng và mũi phun ra một lượng lớn bọt xám, rồi nằm bất động.

“Không phải là An Ninh Tiễn sao? Sao lại chết hết thế này?” Ninh Diễm ngạc nhiên hỏi.

“Ngươi cứ nói xem có an ổn không?”

“Cũng đúng.”

“Thực ra loại tên này, ngươi cũng nên biết.” Trần Hoành Viễn chậm rãi nói: “Còn nhớ lần trước chúng ta vào Thú Điền săn những con Hôi Mạn Xà đó không? Đã thu thập độc của cả một bầy rắn, cuối cùng chỉ chế được tám, chín trăm mũi An Ninh Tiễn.

Đối phó với Sương Thứu thì độc tính có thể không đủ, nhưng dùng để đối phó với đàn Mãnh Xỉ Trường Tị Tượng này thì lại vô cùng thích hợp.”

Trong lúc hai người trò chuyện, các võ giả Trần gia xung quanh vẫn liên tục giương cung bắn tên.

Chẳng mấy chốc, đàn voi đang xung phong phát hiện ra nguy hiểm, bỏ lại hàng chục xác chết rồi chuyển hướng sang nơi khác.

Tiếng ầm ầm nhanh chóng xa dần, Trần Hoành Viễn rút một mũi tên, nhìn đầu tên đã mất tác dụng, lắc đầu rồi ném xuống đất.

“Còn bao nhiêu?”

“Hai phần ba.”

“Chỉ đủ đối phó thêm hai đợt voi nữa sao?”

Trần Hoành Viễn lẩm bẩm: “Chúng ta phải nhanh chân hơn thôi.”

Đoàn người không chần chừ nữa, nhanh chóng tiến sâu vào trong, nhưng chưa đi được bao xa, đã nghe thấy tiếng giao tranh dữ dội.

“Bốp!”

“Véo!”

“Giết a!”

Nhìn đám võ giả bị Sách Cốt Điểu vây quanh mổ xẻ, Chu Thắng Tài không khỏi nhíu mày.

“Không ngờ lại có nhiều kẻ không biết sống chết dám xông vào đây.”

“Choang!” Một tiếng, một tráng hán đầu buộc đầy bím nhỏ trong đội bất ngờ ngã xuống đất.

“Nhị đệ! Nhị đệ! Đệ làm sao vậy?!”

“Nhị ca, huynh tỉnh lại đi!”

“Chu Thắng Tài! Giải dược đâu?!”

Chu lão đại trong Chu Gia Tam Tà, trừng mắt, quát lớn.

Nhìn Chu lão nhị nằm dưới đất, mặt mày đen kịt, Chu Thắng Tài bất đắc dĩ thở dài: “Đã bảo phải đến Thú Điền mới lấy được Thứ Tâm Thảo, giúp hắn trung hòa độc tính, ai ngờ quãng đường ngắn vậy mà hắn cũng không trụ nổi.”

“Ngươi đang đùa bỡn ta?!”

Mắt Chu lão đại đỏ ngầu, giận dữ gầm lên: “Nếu không phải ngươi dẫn đường sai trái, mãi không tới được Thú Điền, nhị đệ ta sao có thể không qua khỏi?!”

“Ăn có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bừa.”

Chu Thắng Tài mạnh miệng đáp trả: “Sương mù hiện tại đã bị quấy nhiễu, ta rõ ràng vẫn luôn cố gắng xác định phương hướng. Nếu không phải các ngươi thúc giục, ta đã sớm đưa mọi người đến Thú Điền rồi. Bây giờ chưa đến nơi, ngươi lại đổ lỗi cho ta? Ngươi có mặt mũi nào mà đổ lỗi cho ta?!”

“Cẩu tặc muốn chết thì cứ nói thẳng!”

Thấy Chu lão đại lấy ra một cây cự chùy huyền thiết cao hơn nửa người, Lam Hồ Tử vội ngăn cản: “Được rồi, còn chưa đến nơi đã tự mình gây nội chiến là sao?”

“Ta có Hóa Huyết Hoàn, dược tính khá mạnh. Hiện tại xem ra khó mà đến Thú Điền ngay được, hay là cho lão nhị dùng thử trước xem sao?”

Chu lão đại hằn học liếc Chu Thắng Tài, nhận lấy Hóa Huyết Hoàn từ tay Lam Hồ Tử, cho nhị đệ nhà mình uống.

Vừa uống thuốc xong, không lâu sau Chu lão nhị bắt đầu thổ huyết, máu nôn ra toàn một màu đen kịt, từng ngụm từng ngụm không thể ngừng lại. Đến khi máu nôn ra dần chuyển sang màu đỏ tươi thì hắn cũng đã tắt thở.

Lam Hồ Tử thở dài, vỗ vai Chu lão đại.

Chu lão đại toàn thân run rẩy.

Chu Thắng Tài âm thầm đề phòng.

Lúc này, Chu lão tam bỗng nhiên gầm lên một tiếng, vung hai chiếc cự phủ lớn như quạt mo, xông vào giữa đám võ giả vừa ngăn cản Sách Cốt Điểu ở phía trước, chém giết loạn xạ.

Bất cứ kẻ nào dám bỏ chạy đều bị Huyết Nương Tử và Hãn Hải Song Hung chặn lại, để Chu lão tam trút giận.

Trong sân, tiếng khóc than vang vọng khắp nơi.

“Đủ rồi.”

Nhìn những võ giả kiệt sức, trọng thương lần lượt ngã xuống dưới lưỡi búa loạn cuồng của Chu lão tam, Lam Hồ Tử nắm lấy tay hắn, trầm giọng ngăn lại: “Giết nhiều như vậy cũng đủ rồi, đám còn lại ta còn có việc dùng, cứ để đó đã.”

Nói rồi, Lam Hồ Tử ngồi xổm xuống, nhìn Nghiêm Kiêu cùng bảy, tám võ giả Tụ Khí khác đang chật vật, lấy từ trong túi ra hai loại dược hoàn, nói với mọi người: “Dược hoàn màu lam trong tay trái của ta là kịch độc, uống vào sẽ chết ngay lập tức.

Dược hoàn màu đỏ trong tay phải của ta, uống vào tuy không chết ngay, nhưng cần phải uống giải dược định kỳ.

Được rồi, đến lúc các ngươi đưa ra lựa chọn rồi đấy.

Đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội.”

Ánh mắt Nghiêm Kiêu cùng những người khác khẽ dao động.

Sau một hồi im lặng, từng bàn tay chậm rãi vươn về phía dược hoàn màu đỏ.

“Ầm!”

Sau tiếng nổ kinh thiên động địa, một lúc lâu sau, Văn Bác Đào mới gian nan đứng thẳng người.

“Chết tiệt, hình như chân trái bị gãy xương rồi.”

“Biết vậy đã chọn chỗ thấp hơn mà cất cánh.”

Hắn vừa uống thuốc trị thương, vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh.

“Không phải trong sương mù.”

“Nhưng hình như cũng không phải ở Thú Điền.”

“Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ nào?!”

Nhìn vô số đống phân chất cao như núi xung quanh, Văn Bác Đào như phát điên.

Bạn đang đọc [Dịch] Ai Nói Ta Luyện Sai Công Pháp

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!