Chương 25: [Dịch] Bát Đao Hành

Đỗ Đại Nha (1)

Phiên bản dịch 4581 chữ

Nhật nguyệt luân hồi, thoáng chốc đã mấy ngày trôi qua.

Sự biến mất của Vương quả phụ gây xôn xao đôi chút trong thôn.

Có kẻ nói, nàng mang theo con gái về hướng Quan Ngoại, muốn trở về quê cũ…

Cũng có kẻ bảo, người đàn bà này thần thần bí bí, đã phát điên, muốn bán con gái cho bọn buôn người ở Trường An…

Đương nhiên, cũng chỉ là lời bàn tán.

Một quả phụ khác họ, cả ngày thân thể hôi hám, không được ai đoái hoài.

Sống chết của nàng, có ai để tâm?

Cùng lắm cũng chỉ thở than một tiếng, đứa trẻ chưa đầy bốn tuổi kia thật đáng thương.

Trưởng thôn Lý Hoài Nhân càng chẳng bận lòng.

Hắn trực tiếp sai người đến nha môn báo mất tích, sau đó liền sai gia phó chiếm lấy mảnh đất Vương quả phụ để lại, khiến mấy kẻ có cùng ý đồ tức giận ngấm ngầm chửi rủa.

Đó là tất cả dấu vết mà một nhà Vương quả phụ để lại ở Lý gia bảo…

Ục ục!

Mấy con ngựa già đang cố sức kéo cối đá.

Hạ thu sắp đến, trên đồng lúa mì vàng óng trải dài.

Tuy chưa đến thời điểm thu hoạch, nhưng công việc đồng áng vẫn không hề ít.

Phụ nữ phải hái dâu nuôi tằm, lo cơm nước cho cả nhà.

Đàn ông thì lấy liềm, chĩa gỗ, xẻng gỗ, bừa gỗ từ trong kho ra để tu sửa, bảo dưỡng, chuẩn bị cho mùa hạ thu.

Ngoài ra, sân đập lúa cũng phải dùng trục đá lăn cho bằng phẳng.

Dù sao thì việc thu hoạch cũng như đánh trận, nếu vì chuẩn bị không chu đáo mà xảy ra sai sót, lại thêm mưa gió thì cả năm đừng mong sống yên ổn.

Lý Diễn cũng không rảnh rỗi, đang cho ngựa ăn ở sân đập lúa.

“Diễn tiểu ca, con súc sinh này của ta không phải dạng vừa đâu.”

Xe phu Đỗ Tứ Hỉ nhe hàm răng hô, nước miếng văng tứ tung mà rao hàng.

“Ngựa mười mấy tuổi, xem như tráng niên, cũng chưa từng bị thương, không thể nói là ngựa tốt, nhưng ngày thường đi lại Trường An thì không thành vấn đề…”

“Xông pha giang hồ, có đao mà không có ngựa thì sao được?!”

Lý gia bảo không giàu có, cũng chỉ có nhà trưởng thôn Lý Hoài Nhân có vài con ngựa già để làm việc, ngày thường thỉnh thoảng mới cưỡi một vòng.

Chỉ thế thôi, cũng khiến đám trai tráng trong thôn không khỏi ngưỡng mộ.

Lý Diễn tự nhiên cũng muốn có một con, chẳng phải vì chút hư vinh, mà là muốn luyện tập mã cung, có dịp đến Trường An cũng tiện lợi hơn đôi phần.

Nhưng lúc này, trong lòng hắn lại có chút không yên.

Nhìn Đỗ Tứ Hỉ vẫn luôn ba hoa khoác lác, Lý Diễn khẽ động tâm, mở miệng hỏi: “Lão Đỗ, trong thành Trường An có đạo quán nào nổi danh không?”

Nhà Vương quả phụ đã rời đi được vài ngày.

Không ai hay biết, từng có một thứ đáng sợ chạy vào thôn làm loạn.

Chuyện này tuy đã lắng xuống, nhưng đối với Lý Diễn, mọi thứ chỉ mới bắt đầu.

Thứ nhất, hắn biết gia đình mình gặp bất hạnh, phụ thân và tiền thân chết bất đắc kỳ tử, đều do kẻ thù dùng Yểm Thắng chi thuật nguyền rủa.

Thủ đoạn của đối phương vô cùng độc ác, còn có thể giở trò trong vật phẩm triều đình ban thưởng, thế lực tuyệt đối không phải tầm thường, một khi biết pháp môn mất hiệu lực, không chừng sẽ gây thêm chuyện.

Huống chi, Lý Diễn cũng không định bỏ qua chuyện này.

Thứ hai, theo lời Vương quả phụ, hắn đã thông dương lục căn, đạt được thần thông khứu giác, sớm muộn gì cũng sẽ bị âm tà để mắt tới.

Cho nên nhập Huyền Môn, đã trở thành mục tiêu cấp bách trước mắt.

Đỗ Tứ Hỉ trước mặt, là phu xe của Đỗ gia thôn bên cạnh, ngày thường qua lại giữa các thôn lân cận, đưa đón người đến Trường An, hoặc là kéo xe chở hàng.

Hai ngày nay, gã lại giúp mấy thôn kéo trục đá.

Đừng thấy gã có vẻ ngoài tầm thường, nhưng cũng là người trong giang hồ.

Trong giang hồ có Ngũ Hành Bát Tác, Ngũ Hành chỉ xe, thuyền, quán trọ, cước, nha, Bát Tác chỉ các loại thợ thủ công, thợ rèn, thợ mộc, thợ da,...

Giang hồ không chỉ có chém giết, mà còn là phương tiện mưu sinh.

Hơn nữa một vài thế lực trong Ngũ Hành Bát Tác, cho dù là hảo hán nổi danh trên Lục Lâm, gặp mặt cũng phải nể nang đôi phần.

Ví như thuyền, phía nam có Bài Giáo, phía bắc có Tào Bang, trên biển còn có Tứ Hải bang.

Ví như cước hành, tuy là khổ sai, nhưng các bến tàu đều có bang phái.

Lại ví như quán trọ, mấy tửu điếm nổi danh, không chỉ là nơi người trong giang hồ lui tới nghỉ chân, mà còn là nơi giao lưu các loại tin tức.

Xe hành cũng vậy.

Thử nghĩ xem, ở một nơi kiếm cơm, làm nghề đón đưa, nếu không có ai che chở thì sao được, huống chi còn phải bôn ba khắp nơi.

Cho nên, nơi nào có người, nơi đó có lợi ích, có lợi ích ắt có giang hồ.

Trong thành Trường An có hai đại xa hành, “Thái Hưng” và “Trường Thịnh”.

Không chỉ ở Trường An, mà toàn bộ khu vực Quan Trung, mọi việc liên quan đến xe ngựa đều do hai nhà này nắm giữ, chúng còn có quan hệ mật thiết với các tiêu cục, tửu điếm, Tào Bang, cước hành, nha hành.

Bạn đang đọc [Dịch] Bát Đao Hành của Trương Lão Tây

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!