Chương 80: [Dịch] Cẩm Y Vô Song

Ăn chực (2)

Phiên bản dịch 5256 chữ

“Quân Tử Trúc…”

Hắc bào nhân khẽ lẩm bẩm hai tiếng, gật đầu nói: “Tốt, ta sẽ trình báo lên trên, từ bây giờ, mật danh của ngươi chính là ‘Quân Tử Trúc’.”

Lâm Tuyên nhìn hắc bào nhân, đột nhiên hỏi: “Mật danh của đại nhân là gì?”

Hắc bào nhân lạnh lùng đáp: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Lâm Tuyên cúi đầu, nói: “Đại nhân, ta còn một câu hỏi cuối cùng, trong Mật Điệp Tư, còn có ai biết thân phận của ta không?”

Hắc bào nhân liếc hắn một cái, biết hắn đang lo lắng điều gì, bèn nói: “Yên tâm, thân phận của ngươi là tuyệt mật, chỉ có Tư chủ và vài vị Phó tư chủ mới có quyền xem xét, không có mấy mật thám nào an toàn hơn ngươi đâu…”

Lâm Tuyên nghe vậy, lòng khẽ trĩu xuống.

Hắn vốn tưởng rằng, sau khi giải được Phệ Tâm Cổ, trừ khử hắc bào nhân, là có thể thoát khỏi sự khống chế của Nam Chiếu.

Bây giờ xem ra, sự việc còn phiền phức hơn hắn tưởng tượng.

Ngay từ đầu, đây đã là một con đường không có lối về…

Sáng hôm sau, lúc ăn sáng, A La nhận ra tâm trạng của Lâm Tuyên dường như có chút sa sút, bèn quan tâm hỏi: “Lâm đại ca, huynh có tâm sự gì sao, ta thấy huynh trông không vui lắm…”

Lâm Tuyên mỉm cười, nói: “Không có gì, chỉ là ở Tĩnh Biên Tư có vài chuyện phiền lòng thôi.”

Thân phận mật thám Nam Chiếu, trước sau vẫn là một tảng đá lớn đè nặng trong lòng Lâm Tuyên.

Mà chuyện này, cho dù là với bằng hữu thân thiết, hắn cũng không thể sẻ chia.

A La gắp thức ăn cho hắn, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Hôm nay là ngày nghỉ, Lâm đại ca đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa. Khi ở Tĩnh Biên Tư, huynh cứ làm tốt việc của mình, rời khỏi Tĩnh Biên Tư rồi thì hãy quên đi thân phận kỳ quan, sống theo một cách khác, như vậy sẽ vui vẻ hơn nhiều…”

Lời của A La khiến lòng Lâm Tuyên được an ủi phần nào.

Hắn cười nhẹ: “Muội cũng biết cách an ủi người khác ghê…”

A La cười nói: “Lúc nhỏ, phụ mẫu đối với ta rất nghiêm khắc, luôn ép ta học cái này cái kia, ta học không được thì họ liền phạt nặng, không cho ta ăn cơm… Sau này, khi chỉ có một mình, ta bèn ép bản thân quên đi thân phận trước kia, giả vờ mình là một người khác, như vậy sẽ không vì chuyện cũ mà buồn bã nữa…”

Tuy nàng vừa cười vừa nói, nhưng Lâm Tuyên lại nghe ra được bao nỗi chua xót và nặng nề.

Thì ra tuổi thơ của nàng lại bi thảm đến vậy, Lâm Tuyên không biết nên nói gì, chỉ đành nhẹ giọng an ủi: “Con người nên nhìn về phía trước, những chuyện đó đều đã qua rồi…”

A La gật đầu thật mạnh, nói: “Vâng, đều qua cả rồi. Cuộc sống hiện tại, ta rất vui, mọi người đều đối xử rất tốt với ta, mỗi ngày còn được ăn những món ngon như vậy, nếu có thể sống cả đời thế này thì tốt biết mấy…”

Lâm Tuyên chỉ mỉm cười, không nói gì.

Tuy bây giờ cuộc sống tạm coi là ổn định, nhưng hắn là một kẻ không có ngày mai, mỗi ngày đều bước đi trên dây thép, không biết ngày nào đó sẽ ngã xuống, tan xương nát thịt…

Chỉ là không biết, khi hắn mở mắt ra lần nữa, liệu có giống như lần rơi xuống vách núi kia, bắt đầu lại một cuộc đời mới không?

Ăn sáng xong, Lâm Tuyên bắt đầu tu luyện Trấn Nhạc Công.

Sau khi đột phá lên Bát phẩm, Lâm Tuyên đã tiêu hao hết bốn bình thối cốt dịch.

Cộng thêm việc tự mình tu luyện, thực lực hiện tại của hắn đã đạt tới Bát phẩm trung kỳ.

Hôm nay, Điền gia sẽ mang tới hai bình thối cốt dịch nữa, sau khi sử dụng, đủ để hắn đột phá lên Bát phẩm hậu kỳ.

Cứ như vậy, cho dù sau này không sử dụng thối cốt dịch nữa, trong vòng nửa năm, hắn cũng có hy vọng đột phá lên Thất phẩm.

Tầng thứ ba của Trấn Nhạc Công, còn được gọi là Thông mạch cảnh, thiên địa nguyên khí sẽ ngưng tụ thành Trấn Nhạc chân khí trong cơ thể, vận hành dọc theo kinh mạch. Trấn Nhạc chân khí còn có thể bám vào quyền cước và binh khí, giúp tăng mạnh lực lượng, tốc độ, cũng như uy lực của binh khí.

“Thiết cốt” của võ giả Bát phẩm, ở trước mặt Trấn Nhạc chân khí, cũng chẳng khác gì xương giòn.

Cả ngày hôm nay, Lâm Tuyên đều chờ người của Điền gia mang thối cốt dịch tới.

Mãi cho đến khi mặt trời sắp lặn, lúc Lâm Tuyên vừa nấu xong bữa tối hôm nay, bên ngoài cuối cùng cũng có tiếng gõ cửa.

Lâm Tuyên nhanh chân bước tới, mở cửa sân, khi thấy bóng người đứng bên ngoài thì kinh ngạc nói: “Thanh Loan cô nương, sao cô nương lại đích thân đến đây…”

Lâm Tuyên cứ ngỡ, nàng sẽ cử một gã tiểu nhị hoặc quản sự nào đó đến.

Không ngờ nàng lại tự mình tới.

Điền Thanh Loan mỉm cười duyên dáng, từ trong tay áo lấy ra một chiếc hộp gấm đưa cho Lâm Tuyên, nói: “Thối cốt dịch có giá trị không nhỏ, để người khác mang đến, ta có chút không yên tâm.”

Lâm Tuyên có chút ngại ngùng nói: “Lại làm phiền Thanh Loan cô nương phải đi thêm một chuyến rồi…”

Điền Thanh Loan nói: “Không sao đâu, dù sao ta cũng không có việc gì, nhân tiện đi tuần tra các tiệm muối gần đây…”

Nói xong, nàng bỗng nhíu mũi, tò mò hỏi: “Lâm tiểu kỳ hôm nay nấu món gì mà thơm thế…”

Lâm Tuyên chỉ đành nói: “Ta vừa nấu xong bữa tối, Thanh Loan cô nương đã dùng bữa chưa, hay là vào đây dùng chung một chút?”

“Vậy thì làm phiền rồi.”

Điền Thanh Loan gật đầu, bước vào trong viện...

Lát sau, trong nhà bếp, A La ló đầu nhìn ra ngoài, thì thầm hỏi Lâm Tuyên: "Lâm đại ca, sao Điền cô nương lại tới nữa vậy? Cơm nước chúng ta nấu không đủ cho ba người ăn đâu..."

Lâm Tuyên chia hai bát cơm thành ba bát, nói: "Thôi kệ, nàng là khách, đừng tính toán với khách. Lát nữa ta nấu thêm cho muội một bát mì là được."

Bạn đang đọc [Dịch] Cẩm Y Vô Song của Vinh Tiểu Vinh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    281

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!