“Liễu tiên sinh, sao ta lại cảm thấy sau lưng hơi lạnh thế này.”
Phùng Nhị gia rụt vai, rùng mình một cái như thể vừa đi tiểu đêm xong.
Tay áo rộng của Kỷ Thụy Niên chợt phồng lên, một con bạch xà thè lưỡi, từ cổ áo y chui ra.
Con rắn rít lên, nhìn chằm chằm con mèo đen ở cửa, như thể gặp phải đại địch.