Vừa ăn bánh hồng ngọt lịm, hai người cũng bắt đầu tán gẫu.
Chủ yếu là Ngô Diệu Hưng nói, Từ Thanh lắng nghe.
Chủ đề không gì khác ngoài những chuyện tầm phào quen thuộc trong phường, thỉnh thoảng lại xen vào vài việc nhà cửa thường nhật, như năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? Đã cưới vợ chưa? Quê quán ở đâu.
Ngô Diệu Hưng nói chuyện một hồi, liền nhắc đến một chuyện lạ về người nổi tiếng mới lan truyền trong phường gần đây!
Mà vị danh nhân này, lại chính là người quen mà Từ Thanh mới gặp mấy hôm trước, còn siêu độ cho đối phương – vị phú ông ở phố Đồng Tử, Lưu viên ngoại!
“Thật là nhà nào cũng có cuốn kinh khó đọc, Lưu viên ngoại giàu nứt đố đổ vách như vậy, mấy năm trước còn dựng lều phát cháo, cứu tế dân chạy nạn từ Nghiêu Châu đến, ai mà ngờ lại bị phu nhân nhà mình liên kết với quản gia lừa gạt lâu đến thế, không chỉ thông gian sinh hạ hài tử, còn ở trong tòa dinh thự của ông ấy, tiêu tiền của ông ấy, nuôi nhi tử của mình.”
“Ta chưa từng thấy ai bị lừa thảm đến vậy!”
Từ Thanh nghe đến đây, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Không thể nào, mấy hôm trước ta mới chủ trì tang sự cho Lưu viên ngoại, chưa từng nghe qua chuyện này, ông nghe ai nói vậy?”
“Lão Hồ ở tiệm quan tài đầu phố nói đó, lão già ấy không con không cái, suốt ngày đi ve vãn các lão bà bà, ta đoán chừng là muốn tìm một người bầu bạn lúc lâm chung, ngươi chưa thấy cỗ quan tài lão Hồ sắm cho mình đâu. Rộng đến mức nhét hai ba người vẫn còn thừa chỗ!”
“Không phải chuyện đó, ý của ta là, chuyện giữa Lưu phu nhân và quản gia, làm sao lại bị người khác phát hiện?”
“Chuyện này à, ta nghe nói là vị tiểu thiếp mà Lưu viên ngoại mới nạp đã chạy đến nha môn cáo trạng, cụ thể thế nào thì không rõ lắm, nhưng người của bổ phòng vừa đến Lưu phủ, liền trước mặt bàn dân thiên hạ, lột quần của quản gia Tống Tài và Lưu công tử, ngươi đoán xem thế nào?”
Ta là tiểu hài tử chắc, còn bắt ta đoán!
Từ Thanh cười tủm tỉm nói: “Ta đoán trên mông hai kẻ đó có hai nốt ruồi y hệt nhau, hơn nữa nốt ruồi này lại là một cặp đào hoa!”
...
Ngô Diệu Hưng đang kể đến đoạn cao trào, bỗng như gà trống sắp gáy bị người ta bóp cổ, trong lòng bức bối khôn tả!
“Ngươi cái tên tiểu tử thối này, đã biết chuyện rồi còn đến hỏi ta?”
Từ Thanh thấy Ngô Diệu Hưng râu tóc dựng đứng, mắt trợn trừng, vội vàng giải thích: “Nào có, ta tuy có nghe người khác kể qua, nhưng bọn họ kể đâu có hấp dẫn bằng ông. Ông kể mà ta nghe cứ như đang ngồi trong trà lâu vậy, khoan khoái biết bao!”
Sắc mặt Ngô Diệu Hưng hòa hoãn đôi chút, hai người ngươi một lời ta một tiếng, đến khi trò chuyện đã thân mật hơn, Từ Thanh cũng hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.
Tục ngữ có câu, việc tốt không ra khỏi cửa, việc xấu truyền xa ngàn dặm.
Từ khi Tô Hồng Tụ, tiểu thiếp của Lưu phủ, mang đơn kiện đến quan phủ, đám bổ khoái nha môn liền như lang sói vào làng, xông vào Lưu phủ chẳng nói chẳng rằng, trước tiên lột phăng quần của quản gia Tống Tài và Lưu công tử.
Sau khi xác nhận cả hai có vết bớt y hệt nhau, Triệu Trung Hà bổ đầu lập tức rút ra thanh bảo đao Quan Trung bản rộng một tấc, dài chừng ba thước, định rạch ngón tay hai người để thử máu nhận thân.
Lưu công tử còn tưởng mình sắp bị hành hình tại chỗ, sợ đến mức gào lên: “Phụ thân ơi! Phụ thân của ta ơi!”
Triệu Trung Hà giọng vốn đã khàn đục, vừa mở miệng liền quát lớn: “Ai là phụ thân của ngươi! Uốn thẳng lưỡi lại rồi nói!”
Lưu công tử run rẩy giơ một ngón tay, chỉ về phía Tống Tài: “Hắn, hắn là phụ thân của ta!”
Quản gia Tống Tài lúc ấy mới thở dài một tiếng, bủn rủn cả chân tay mà ngồi phịch xuống đất.
Triệu Trung Hà chẳng thèm để ý, bắt cả hai người áp giải đến ban phòng chờ thẩm tra. Lúc sắp rời khỏi Lưu phủ, Lưu phu nhân, người đang nắm quyền trong nhà, cầm ngân phiếu ra chặn đường. Vừa hỏi danh tính, là mẫu thân của Lưu công tử ư?
Dẫn đi luôn!
Sau một đêm tra hỏi, một vụ án mạng bê bối động trời, làm xôn xao khắp các ngõ lớn ngách nhỏ của Lâm Hà phường, cuối cùng cũng được phơi bày ra ánh sáng.
Có câu rằng: Tự cổ gian tình đa nhân mạng, duy hữu tự ái phương đắc an.
Đến đây, vụ án Lưu viên ngoại bị sát hại tại Thang Trì coi như đã hoàn toàn được phá giải.
“Vậy Lưu phủ bây giờ ra sao rồi?” Từ Thanh có chút hiếu kỳ, nếu những người chủ chốt của Lưu gia đều đã vào đại lao, chẳng lẽ chỉ còn lại Tô Hồng Tụ, con hoàng tước này, trở thành kẻ hưởng lợi lớn nhất?
“Ngươi hỏi Lưu phủ ấy à? Sớm đã bị quan phủ niêm phong rồi, e rằng cuối cùng cũng đều rơi vào tay quan phủ cả thôi.”
“Niêm phong rồi ư? Vậy vị tiểu thiếp của Lưu gia đã tố giác việc này, lẽ nào không được thừa kế chút gia sản nào sao?” Lần này Từ Thanh thật sự không ngờ tới, chẳng lẽ Tô Hồng Tụ chỉ là con bọ ngựa giơ càng, còn nha môn mới là con hoàng tước chực sẵn phía sau?
Ngô Diệu Hưng nhận lấy miếng bánh hồng được đưa tới một lần nữa, bắt đầu kể một câu chuyện hoàn toàn khác mà Từ Thanh chưa từng nghe qua.
Chừng một tuần trà sau, Từ Thanh liền hiểu vì sao Tô Hồng Tụ lại không thể trở thành người thắng cuộc.
Thì ra, khi Tô Hồng Tụ chuẩn bị tiếp quản gia sản của Lưu gia, vị lão quản sự trông coi sổ sách của Lưu phủ, cũng là thúc phụ ruột của Tống Tài, đã đệ một tờ đơn kiện khác.