Trần Quý Lương chịu đựng mùi hôi khó chịu trong xưởng game, chạy ra ngoài xem đám thiếu niên nghiện game cày vàng farm đồ.
Xem một hồi, Trần Quý Lương hỏi: “Truyền Thế không có tool auto treo máy thăng cấp sao? Lại vẫn phải dựa vào cày cấp thủ công à.”
“Ngươi nghĩ hay thật.”
Dương Vũ Huy ngậm điếu Hồng Tháp Sơn rít một hơi thật mạnh, lấy độc trị độc để át đi mùi khói thuốc thụ động: “Truyền Thế mới ra mắt hơn trăm ngày, nhiều tool auto vẫn chưa có, hơn nữa Thịnh Đại cũng ra tay rất mạnh để quét tool auto. Cách đây không lâu, xuất hiện một tool auto cách không lấy đồ, chưa đầy hai ngày đã bị chặn hoàn toàn.”
Trần Quý Lương đi đến góc phòng, dừng lại trước một chiếc máy tính: “Đây là Mộng Ảo Tây Du?”
“Đào tổng nhờ bạn bè tìm mối quan hệ, kiếm được hai suất thử nghiệm nội bộ đợt đầu,” Dương Vũ Huy nói, “Hiện tại đã thử nghiệm được chín ngày, tuy lỗi vẫn còn nhiều nhưng game này có lẽ sẽ rất hot. Game nào hot thì bọn ta sẽ vào game đó.”
Trần Quý Lương chợt nhớ đến vị “Trung Quốc Thủ Phụ” kia, chính là nhờ vào Mộng Ảo Tây Du này mà bắt đầu nổi danh.
Đúng là thần tượng!
Vị Trung Quốc Thủ Phụ kia công khai tuyển mỹ nữ trẻ tuổi sinh con cho mình, ra giá rõ ràng sinh một đứa thưởng bao nhiêu tiền, mục tiêu nhỏ trong đời của hắn là sinh đủ năm mươi đứa.
Tính đến ngày Trần Quý Lương trọng sinh, Trung Quốc Thủ Phụ đã khoe mười ba đứa con trên Weibo, và tự nhận vẫn còn hơn mười đứa nữa chưa khoe.
Phe nữ quyền cũng chẳng làm gì được hắn.
Dương Vũ Huy ngày thường ăn ngủ tại xưởng game, cả ngày đối mặt với một đám thiếu niên nghiện game, có lẽ đã lâu không được nói chuyện với người bình thường.
Thế nên hắn nói khá nhiều, chủ động giới thiệu các loại game cho Trần Quý Lương.
“Đây là Truyền Kỳ 3, do Dương Thành Quang Thông làm đại lý,” Dương Vũ Huy chửi thề, “Dương Thành Quang Thông đúng là một lũ ngu, game của Hàn Quốc mà cứ đòi tự mình sửa đổi, lỗi còn nhiều hơn cả Mộng Ảo Tây Du. Mấy hôm trước đột nhiên hủy thẻ tháng, người chơi chạy mất một nửa. Giá vàng và trang bị rớt thê thảm, hại lão tử trở tay không kịp, bây giờ vẫn còn một ít chưa bán được!”
Trần Quý Lương cười nói: “Bán tháo giá bèo đi, kéo dài thêm nữa là chẳng ai mua đâu.”
Dương Vũ Huy nhả ra một vòng khói: “Đợi thêm chút nữa. Cứ cho người rút ra trước, tài khoản và trang bị không động đến. Sau khi thẻ ảo của Dương Thành Quang Thông ra mắt, biết đâu còn gỡ gạc lại được chút ít.”
Chỉ có thể nói, Dương Thành Quang Thông là một công ty thật kỳ diệu.
Mỗi tháng đều có những pha xử lý đi vào lòng đất để đuổi người chơi. Đúng là tự tìm đường chết muôn hình vạn trạng!
“Kẽo kẹt!”
Cánh cửa ọp ẹp bên ngoài bị đẩy ra, Đào Thành Cương dẫn bạn gái đến.
Bạn gái của hắn tuổi còn rất nhỏ, có lẽ vẫn là học sinh. Một lọn tóc được nhuộm highlight màu cầu vồng, vừa vào cửa đã bịt mũi lùi ra: “Phu quân, bên trong mùi quá, thiếp không vào đâu.”
“Vậy nàng ra xe ngồi đợi.” Giọng điệu của Đào Thành Cương có chút không vui.
Xưởng game này cũng là một trong những tâm huyết của hắn.
Hăm hở dẫn bạn gái đến thị sát giang sơn, kết quả bạn gái lại chê giang sơn của hắn quá đỗi tồi tàn.
“Cương ca, cái đồ chết tiệt nhà ngươi cuối cùng cũng tới rồi!” Dương Vũ Huy cười hềnh hệch ra đón.
Đào Thành Cương rút ra một hộp Trung Hoa, ném qua cho hắn xem như phần thưởng.
Dương Vũ Huy thuận tay đút hộp Trung Hoa vào túi, giới thiệu: “Đây là cháu của Phùng Đào, đã đợi ngươi cả buổi rồi.”
Trần Quý Lương bước lên bắt tay: “Chào Đào tổng, mạn phép làm phiền.”
Trong lúc bắt tay, Đào Thành Cương cũng nhanh chóng đánh giá Trần Quý Lương một lượt —
Ấn tượng đầu tiên là một học sinh nghèo, cả bộ đồ trên người cộng lại, nhiều nhất cũng chỉ đáng giá hơn trăm tệ.
Tay áo của chiếc áo khoác rẻ tiền đã giặt đến sờn cả lông, ở khuỷu tay còn rách một lỗ.
Đường may bên sườn quần bị bung chỉ, sau đó được tự khâu lại, trông ngoằn ngoèo như một con rết đang bò.
Giày dép thì không quá cũ, nhưng cũng chỉ là hàng vô danh giá ba năm chục tệ.
Thế nhưng, sắc mặt lại trầm ổn, cử chỉ khoan thai.
Trong xưởng game có mấy chục thiếu niên nghiện game, tất cả đều ăn mặc tốt hơn Trần Quý Lương. Nhưng nếu so về khí chất, Trần Quý Lương như đứng trên mây xanh, còn đám thiếu niên nghiện game kia thì bị vùi dưới đất đen.
Đào Thành Cương lại rút ra một hộp Trung Hoa, nhét vào lòng bàn tay Trần Quý Lương, nói: “Biểu thúc của ngươi là bạn của ta, nói ra thì ngươi cũng là vãn bối của ta, bao thuốc này xem như quà gặp mặt.”
Xem mình là kẻ đến vòi vĩnh sao?
Trần Quý Lương cười nói: “Vậy ta cũng phải có quà đáp lễ Đào tổng.”
“Ngươi định tặng ta thứ gì?” Đào Thành Cương hỏi.
Trần Quý Lương đáp: “Một cơ hội phú quý.”
“Ha ha ha!”
Đào Thành Cương lập tức bị chọc cho cười phá lên, lời này khiến hắn nhớ đến những cuốn bình thư thuở nhỏ từng nghe, trong lòng cũng không quá để tâm: “Vào văn phòng trong nói chuyện, mùi bên ngoài quả thực khá nồng.”
Dương Vũ Huy đi theo bọn họ vào trong, trực tiếp nằm dài trên giường dã chiến, duỗi thẳng chân tay nói: “Cương ca, ngươi lại đổi bạn gái rồi sao? Người này vẫn còn đi học chứ?”
“Hoa khôi của trường Lữ Du Chức Trung.” Đào Thành Cương đắc ý khoe khoang.
Dương Vũ Huy lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Lão tử phải đi tố cáo ngươi tàn hại thiếu nữ vị thành niên!”
Đào Thành Cương nói: “Đã thành niên rồi, không phạm pháp.”
Dương Vũ Huy vòng vo một hồi cuối cùng cũng nói ra mục đích: “Bảo bạn gái ngươi giới thiệu cho ta một bạn học nữ. Không xinh ta không cần!”
“Không thành vấn đề, thứ hai ta dẫn ngươi đến trường chức nghiệp tha hồ chọn.” Đào Thành Cương cười nói.
“Thế còn tạm được.” Dương Vũ Huy nhắm mắt ngủ.
Trần Quý Lương vẫn luôn lặng lẽ quan sát.
Cách giao tiếp của hai người trước mắt khiến hắn có ấn tượng khá tốt về Đào Thành Cương.
Tuy có tiền nhưng không hề ra vẻ ta đây.
Hơn nữa sau khi giàu sang còn kéo theo bạn cũ cùng nhau phát tài.
Đào Thành Cương xoay ghế lại, ngồi đối diện Trần Quý Lương, hỏi như trêu trẻ con: “Tiểu tử, ngươi có phú quý gì muốn tặng cho ta à?”
Trần Quý Lương không hề nhắc đến chuyện làm server lậu, chỉ lấy ra tờ giấy A4 về việc phát triển game nạp tiền: “Đào tổng có thể xem qua trước.”
Đào Thành Cương tiện tay nhận lấy.
Chỉ là một gã học trò nghèo mà thôi, cho dù có chững chạc già dặn đến đâu thì có thể lấy ra được thứ gì hữu dụng chứ?
Nếu không phải nể mặt Phùng Đào, Đào Thành Cương còn chẳng buồn gặp Trần Quý Lương lấy một lần.
Đào Thành Cương ném cho Trần Quý Lương một điếu Trung Hoa, bản thân hắn cũng châm một điếu ngậm lên, cúi đầu xem những thứ trên mấy tờ giấy kia.
Khái niệm game miễn phí và mô hình vận hành của nó?
Lúc đầu, Đào Thành Cương chỉ xem qua loa, chẳng mấy chốc đã rơi vào trầm tư.
Xem một lúc, hắn dụi tắt điếu Trung Hoa còn lại nửa điếu, rồi lật từ trang thứ hai về lại trang đầu đọc lại.
Trần Quý Lương thấy bộ dạng của hắn, nhất thời cảm thấy có chút kinh ngạc:
Lão tử chỉ thử một chút thôi, ý đồ thật sự là làm server lậu. Ngươi không phải là định cược hết gia sản, tự mình phát triển một game nạp tiền đấy chứ?