Cái server lậu kiểu khác kia cũng kiếm ra tiền, vừa hay tích lũy thêm vốn để bản thân phát triển trò chơi.
Tên học trò này đầu óc thật lanh lợi, sau này phải tìm cách lôi kéo mới được.
“Cương ca, đưa ta về xưởng game đi.” Dương Vũ Huy cười hì hì nói.
Đào Thành Cương hỏi: “Ngươi thấy Trần Quý Lương người này thế nào?”
Dương Vũ Huy giơ ngón cái lên: “Thông minh cực kỳ, lại có bản lĩnh, sau này chắc chắn là ông chủ lớn.”
Đào Thành Cương nói: “Ngươi đừng về xưởng game nữa, đến nhà ta trước để bàn bạc chi tiết việc làm server lậu.”
“Được, để ta sắp xếp một chút.” Dương Vũ Huy bắt đầu gọi điện thoại.
Lũ thiếu niên nghiện net ở xưởng game, rốt cuộc cũng tìm được một hai kẻ đầu óc lanh lợi.
Dương Vũ Huy vẫn luôn bồi dưỡng trợ thủ, bình thường chỉ cần giao việc vặt cho trợ thủ là được. Lần này hợp tác làm server lậu, hắn cũng muốn đưa trợ thủ vào, chuyên lo việc chơi game cùng các thổ hào.
Thời này, say rượu lái xe quá phổ biến, lái xe một mạch về nhà cũng chẳng thấy cảnh sát giao thông nào kiểm tra.
Đào Thành Cương vừa vào cửa đã nằm vật ra ghế sô pha, còn Dương Vũ Huy thì chạy đi pha trà cho y, chủ và khách dường như đã đổi vai cho nhau.
“Đinh đoong, đinh đoong!”
“Ca!”
Dương Vũ Huy còn chưa pha xong trà, lại nghe tiếng chuông cửa liền chạy ra mở, cười nói: “Tuyết muội.”
“Chào Dương Vũ ca.”
Đào Tuyết cất tiếng chào trong trẻo, rồi vào nhà chạy đến ngồi cạnh ca ca mình: “Muội nghe tiếng đóng cửa bên này là biết huynh về rồi.”
Gia đình họ vốn ở trong căn nhà do xưởng phân.
Sau này Đào Thành Cương phất lên, liền mua hai căn nhà mới liền kề. Một căn cho phụ mẫu và muội muội ở, căn còn lại thì y ở một mình.
“Trong nhà có khách à? Huynh vừa nghe thấy có tiếng động.” Đào Thành Cương hỏi.
Đào Tuyết cười nói: “Lại là người đến làm mai cho huynh đấy, hình như là cháu gái của Lưu chủ nhiệm nào đó trong xưởng.”
Nghe vậy, Đào Thành Cương lộ vẻ không nói nên lời.
Từ khi biết y phát tài, cách ba bữa nửa tháng lại có người đến làm mai. Đa số trường hợp còn không thể từ chối, phải tốn thời gian đi gặp mặt, bởi vì phụ mẫu đều chưa về hưu, nhất định phải nể mặt một vài người trong xưởng.
Người cháu gái của Lưu chủ nhiệm kia, Đào Thành Cương đã quen biết từ trước. Thân hình lùn mập thì không nói, trên mặt còn có mấy nốt ruồi rất dễ thấy.
Đào Tuyết trêu chọc ca ca: “Người ta tốt nghiệp đại học, nghe nói làm ở công ty nước ngoài, cữu cữu của nàng lại là lãnh đạo xí nghiệp nhà nước, xứng với một người tốt nghiệp cao đẳng như huynh thì thừa sức rồi.”
“Chuyện người lớn, con nít đừng nhiều lời.” Đào Thành Cương bực bội nói.
Đào Tuyết cười hì hì: “Các bậc trưởng bối đã bàn xong cả rồi. Đợi vị cô nương đó về quê ăn Tết sẽ hẹn huynh ra gặp mặt, biết đâu còn có thể phò tá huynh làm ăn.”
“Đừng nói nhảm nữa.”
Đào Thành Cương vội vàng ngắt lời: “Có một người tên Trần Quý Lương, là học sinh của Nhị Trung huyện ta, muội có từng nghe qua chưa?”
“Huynh quen hắn sao?” Đào Tuyết kinh ngạc nói.
“Muội cũng quen à?” Đào Thành Cương hỏi.
“Gã đó xấu xa lắm,” Đào Tuyết kể lại chi tiết chuyện mua sách, “Hôm đó muội có tiết thể dục, đi mua kem cùng bạn cùng phòng, lúc về thì thấy có người bày sạp bán sách… Tức chết đi được! Muội chạy đến lớp 12-1 tìm Trương Vĩ, nhưng căn bản không có ai tên đó cả.”
Dương Vũ Huy ngồi bên cạnh, nghe xong vỗ ghế sô pha cười lớn: “Ha ha ha, đúng là chuyện mà hắn làm ra được, lừa người đâu ra đấy.”
Đào Tuyết hỏi: “Sao các huynh đều quen hắn?”
Dương Vũ Huy nói: “Hôm nay Trần Quý Lương lừa Cương ca mười vạn.”
“Mười vạn?”
Đào Tuyết kinh ngạc trợn tròn hai mắt, sau đó lại hả hê, cười hì hì nói: “Ca, không ngờ cũng có ngày huynh bị người ta lừa gạt.”
Đào Thành Cương tức giận nói: “Cười cái gì mà cười! Nghe tin ca ca ruột của mình bị lừa tiền, muội không nên căm phẫn, cùng chung kẻ địch hay sao?”
“Muội rất phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ!” Đào Tuyết vừa nói vừa phồng má, hai tay giơ lên nắm thành quyền, trông hệt như một con Pikachu đang tích tụ nộ khí.
“Haiz.”
Đào Thành Cương nói: “Thật ra cũng không hẳn là lừa tiền, số tiền này huynh bỏ ra rất vui lòng.”
Đào Tuyết cười nói: “Tuy hắn dùng tên giả lừa muội mua sách, nhưng muội cũng không ghét hắn. Trong mấy cuốn sách đó có cả lời bình và ghi chú của hắn, đọc vào rất có thu hoạch.”
Dương Vũ Huy thầm nghĩ: Hai huynh muội này đều đã trúng kế, bị người ta nắm trong lòng bàn tay. Trần Quý Lương quả thật lợi hại.
“À đúng rồi, Trần Quý Lương có một ngoại hiệu là Trần đại hiệp, hắn ở khối lớp 12 nổi danh lắm…” Đào Tuyết bắt đầu kể về những sự tích lẫy lừng của Trần Quý Lương.
Đào Thành Cương chăm chú lắng nghe, vậy mà nghe ra một chút bóng dáng của chính mình.
Muội muội luyên thuyên kể hồi lâu, Đào Thành Cương nói với Dương Vũ Huy: “Gọi điện cho Phùng Đào, bảo hắn tối nay đến dùng bữa, cùng bàn bạc chuyện làm server lậu.”
……
Giờ phút này, Trần Quý Lương đang dạo phố, lại tìm thấy một quán điện thoại, liền chạy vào gọi điện cho phụ mẫu.
Phụ mẫu đã trốn nợ, trả nợ bảy năm bên ngoài, cuối cùng cũng có thể về nhà.
——