Chương 89: [Dịch] Long Tàng

Tiểu khảo Tông môn (2)

Phiên bản dịch 4827 chữ

Từ Đỗ bị Vệ Uyên đuổi đến mức chạy khắp nơi, chạy liên tục mấy trăm vòng, cuối cùng thậm chí vừa chạy vừa nôn. Vệ Uyên mấy lần suýt bắt được hắn, nhưng đều chỉ kém một chút, đành phải thở dài ở phía sau, vừa hô hét vừa đuổi theo. Từ Đỗ luôn cảm thấy giọng nói của Vệ Uyên ngay sau gáy mình, đến quay đầu lại cũng không dám, cuối cùng kiệt sức ngã xuống đất, bị Vệ Uyên một chân nhẹ nhàng đạp lên người. Vệ Uyên sợ đạp mạnh hắn lại nôn.

Sau khi chiến thắng Từ Đỗ, đối thủ tiếp theo của Vệ Uyên cũng bại trận theo cách tương tự, chỉ là trận này Vệ Uyên lặng lẽ đuổi theo, không hô hét dọa đối thủ. Người kia căn bản không biết Vệ Uyên ở xa hay gần, chỉ biết cắm đầu chạy trối chết, cho đến khi kiệt sức. Chỉ là một trận đấu của Vệ Uyên tốn quá nhiều thời gian, đợi đến khi hắn đánh xong đối thủ thứ hai, phái Tri Cổ đã bại trận.

Vốn dĩ mọi người đã thương nghị là mỗi người đấu bốn trận, Vệ Uyên đấu ít hơn hai trận, Bảo Vân đã giúp hắn đấu bù.

Đợi tỷ thí kết thúc, Vệ Uyên mới biết thì ra Từ Đỗ cũng từng được Tổ sư ban thưởng, chỉ là năm đó rốt cuộc ban cho thứ gì thì mọi người đều quên mất rồi.

Trận thứ hai đối chiến với dị tộc, Thái Sơ Cung chọn là Sơn Dân.

Khi Sơn Dân cao hai trượng bước vào sân, Vệ Uyên bỗng nhớ tới một đề bài trong văn thí. Lúc này hắn mới hiểu vì sao dùng hơn tám ngàn tinh nhuệ giáp sĩ đối chiến với Sơn Dân, chỉ chém được hai trăm bảy mươi ba thủ cấp đã được gọi là đại thắng.

Sơn Dân trước mặt Vệ Uyên mình khoác áo da thú, tay cầm một thân cây, Vệ Uyên chỉ cao hơn đầu gối gã một chút. Gã Sơn Dân cúi đầu nhìn Vệ Uyên, phát ra một tiếng gầm kinh thiên động địa, vung thân cây đập thẳng xuống đầu Vệ Uyên!

Vệ Uyên nghiêng người tránh né, thân cây hung hăng đập xuống mặt đất, đá vụn bắn lên người Vệ Uyên kêu leng keng, không ngờ lại rất đau. Gã Sơn Dân một kích không trúng càng thêm tức giận, khom lưng quét ngang, thân cây quét sát mặt đất về phía Vệ Uyên.

Vũ khí Vệ Uyên chọn vẫn là trường thương dài một trượng hai, vốn là pháp khí cấp Đạo Cơ, nhưng Vệ Uyên lúc này chưa thành Đạo Cơ, chỉ có thể dùng pháp khí như trường thương bình thường. Mắt thấy thân cây mang theo thế núi lở biển gầm quét tới, Vệ Uyên dựng thẳng trường thương, không ngờ lại chọn cách cứng đối cứng!

Một tiếng trầm đục vang lên, vụn gỗ bay tứ tung, thân cây dưới lực va chạm cực lớn gãy thành hai đoạn, còn Vệ Uyên thì bị đánh lui mấy trượng, hai chân lún sâu xuống đất, cày ra hai đường rãnh sâu.

Mặt Vệ Uyên đỏ bừng lên, cổ họng cũng trào lên một tia máu tanh, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, không ngừng co giật. Tuy có chút thảm hại, nhưng một kích toàn lực của gã Sơn Dân đã bị hắn chính diện đỡ được!

Gã Sơn Dân cũng không dễ chịu, bàn tay cầm thân cây phải vung vẩy liên tục mấy cái, cuối cùng không thể không đổi thân cây sang tay kia.

Vệ Uyên đã điều hòa lại hơi thở, bước nhanh về phía trước, một thương đâm về phía đầu gối gã Sơn Dân. Gã Sơn Dân không chút nghĩ ngợi, nhấc chân đạp xuống, nào ngờ Vệ Uyên lại chống trường thương xuống đất, giữ vững không động! Gã Sơn Dân một chân đạp xuống, lập tức hét lên thảm thiết, mũi thương đã đâm thủng lòng bàn chân, xuyên ra từ mu bàn chân.

Dưới chân gã Sơn Dân, Vệ Uyên một tay vịn thương, một tay dùng khuỷu chống vào lòng bàn chân gã, vậy mà lại đỡ được một cú đạp toàn lực. Đây là lần thứ hai Vệ Uyên trực tiếp so kè sức mạnh với gã Sơn Dân.

Gã Sơn Dân đau đớn nhấc chân, Vệ Uyên nhân cơ hội thu thương, thân hình như ngựa phi xuyên qua giữa hai chân gã, trường thương vạch một đường, lại tạo ra một vết thương lớn ở mặt trong đùi gã Sơn Dân.

Gã Sơn Dân liên tiếp bị thương, tức giận gầm thét, nửa ngồi xổm xuống muốn tóm lấy Vệ Uyên. Mà Vệ Uyên cực kỳ linh hoạt, đã sớm vòng ra sau lưng gã, nhân lúc gã Sơn Dân khom người xuống, trường thương chỉ lên, dùng toàn lực đâm một thương vào hạ bộ của gã!

Tiếng kêu thảm thiết của gã Sơn Dân này vang vọng khắp khảo trường, những nam đệ tử xem trận đấu bất kể là phái Tri Cổ hay Đỉnh Tân, đều bất giác siết chặt hai chân.

Trận chiến tiếp theo liền đơn giản hơn, Vệ Uyên vung thương đập nát mắt cá chân của gã Sơn Dân, đợi gã ngã xuống đất rồi một thương đâm xuyên yết hầu. Phải nói rằng, thân thể của Sơn Dân cực kỳ cường tráng, lúc này Vệ Uyên vung trường thương có thể đập nát cả đá lớn, thế nhưng phải đập liên tiếp mấy lần mới làm vỡ mắt cá chân của gã, chấn động đến mức khóe miệng Vệ Uyên rỉ máu.

Giết chết gã Sơn Dân, trái tim căng thẳng của Vệ Uyên mới thả lỏng, lập tức toát ra một thân mồ hôi lạnh, lúc này mới cảm thấy toàn thân không chỗ nào không đau, trước mắt tối sầm lại. Cũng may vị Đạo trưởng phụ trách khảo thí kịp thời cho hắn uống một viên đan dược, Vệ Uyên mới không ngất đi.

Trận chiến tuy ngắn ngủi nhưng vô cùng kịch liệt, bên trong cơ thể Vệ Uyên xuất hiện vô số vết thương nhỏ li ti, nếu không phải nhờ dược lực của đan dược chống đỡ, hắn đã sớm phun ra một ngụm máu tươi rồi.

Bạn đang đọc [Dịch] Long Tàng của Yên Vũ Giang Nam

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7d ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!