Lễ! Đem con trai hắn quá kế cho ngươi? Ngươi là trừng phạt hay ban thưởng cho hắn đây? Nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của Ninh Phàm, Ninh lão tướng quân lại có chút không tự tin... Chẳng lẽ tên nhóc này thật sự có phương thuốc đó?
“Thật mà gia gia, chỉ ba tháng là có thể mang thai...”
Ninh Phàm tiếp tục thêm dầu vào lửa, dù sao cũng phải lừa lão đầu tử đưa Yên Nhiên ra ngoài rồi hãy nói! Còn những chuyện khác, sau này hẵng hay!
“Được... được rồi! Để ta suy nghĩ đã, nhưng phải chờ một thời gian! Gần đây kinh đô không yên ổn...”
Ninh lão tướng quân cuối cùng vẫn không dám đánh cược, đành bất đắc dĩ đáp ứng yêu cầu của Ninh Phàm.
“Hì hì, thế mới phải chứ! Gia gia tốt của ta!”
Ninh Phàm vui sướng đến mức múa tay múa chân, vừa định rời đi thì nghe Ninh lão gia tử nói tiếp.
“Khụ khụ, phương thuốc để lại! Cả năm bài thơ nữa...”
Trong khách sảnh, Thái úy Lý Khang ôm hai vò rượu ngon vừa đào từ dưới đất lên, lòng đau như cắt! Thứ này quý giá như mạng của y! Nếu không phải bất đắc dĩ, y đời nào lại đem thứ này ra giao dịch với Ninh lão gia tử!
“Lý Thái úy, sao ngươi trở về nhanh vậy?”
Ninh lão tướng quân cười ha hả, người chưa đến tiếng đã tới, sau đó sải bước hiên ngang như rồng hổ tiến vào khách sảnh.
Thái úy Lý Khang thấy Ninh lão tướng quân đến, dù trong mắt tràn đầy tiếc nuối nhưng vẫn đặt hai vò rượu trong lòng xuống chiếc bàn bên cạnh, đứng dậy hành lễ với Ninh lão tướng quân.
Ninh lão gia tử vội vàng nắm lấy cổ tay Thái úy Lý Khang, kéo y ngồi xuống rồi nói: “Lý Thái úy, vừa rồi ta ở ngoài cửa không thấy tọa kỵ Phi Yến của ngươi đâu? Cả bảo kiếm của ngươi nữa? Sao ta chẳng thấy đâu hết vậy?”
Khóe miệng Thái úy Lý Khang giật giật, đó đều là những bảo vật đáng giá ngàn vàng! Y vốn tưởng hai vò rượu là đủ, không ngờ lão già này lại tham lam đến vậy!
Nhưng lúc này cũng hết cách, thế nào cũng phải đổi thơ về cho bằng được!
Yến Hoàng bên kia còn đang chờ y! Thế là Thái úy Lý Khang cố nặn ra một nụ cười nói:
“Ta sẽ cho người quay về... lấy ngay!”
“Tốt, tốt, tốt!!”
Ninh lão tướng quân nói liền ba tiếng tốt, ông cũng không ngờ hai bài thơ quèn lại đổi được nhiều thứ đến vậy! Nếu Ninh Phàm có thể làm thơ mãi, chẳng phải sẽ phát tài to sao?!
Mà Thái úy Lý Khang cũng bắt đầu kín đáo quan sát kỹ Ninh Phàm!
Y chưa từng gặp Ninh Phàm, trong kinh đô đồn rằng, đại thiếu gia Ninh phủ cả ngày ăn chơi trác táng, bất tài vô dụng! Lại còn hay rủ rê Ngũ hoàng tử cùng làm chuyện xấu! Đúng là một tên công tử bột chính hiệu!
Thậm chí cách đây không lâu còn ở Giáo Phường Ty ra tay đánh Quách Bảo Khôn, con trai của Lễ bộ Thị lang Quách Du Chi! Đánh người ta trọng thương!
Sau chuyện đó, Lễ bộ Thị lang Quách Du Chi cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt!
Dù sao, con cháu nhà quan hoạn, vì một nữ nhi của tội thần mà đánh nhau ở chốn lầu xanh như Giáo Phường Ty vốn không phải chuyện gì vẻ vang!
Thêm nữa, gần đây nghe nói Lâm Tướng cũng dính líu vào chuyện của tướng quân phủ, nhưng kỳ lạ là, lão hồ ly nổi tiếng cưng chiều nữ nhi như y lại chịu thiệt thòi lớn đến vậy mà ngay cả một tờ tấu chương cũng không dâng lên...
Mà người trẻ tuổi trước mắt này lại không hề có vẻ kiêu căng ngông cuồng như lời đồn, ngược lại, cử chỉ và lễ số của Ninh Phàm đều vô cùng đúng mực!
Nếu không nói ra, nhìn thế nào cũng giống một vị công tử nho nhã! Hoàn toàn không giống tên công tử bột trong truyền thuyết!
Quả nhiên, lời đồn không thể tin!
Lời đồn bí ẩn trong kinh đô, quả thật như thần long thấy đầu không thấy đuôi!
“Vị này hẳn là Ninh Phàm Ninh công tử! Quả là khí độ bất phàm, rồng phượng giữa loài người, một bậc thiếu niên anh hùng!”
Thái úy Lý Khang khách sáo nói.
“Lý Thái úy ngài quá khen rồi! Tiểu tử chỉ có chút sở thích vặt vãnh, so với bậc đại nho văn học như ngài thì quả là đom đóm so với trăng rằm, không biết tự lượng sức mình...”
Ninh Phàm đối với vị Thái úy Lý Khang, một trong tam công, vẫn giữ sự tôn kính tuyệt đối! Ít nhất thêm một người bạn vẫn hơn thêm một kẻ thù!
Thấy Ninh Phàm cho mình đủ thể diện, còn ví mình như trăng rằm, khuôn mặt già nua của Lý Khang cũng cười đến nhăn lại!
“Tốt, tốt, tốt, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên! Ninh tướng quân thật sinh được một hảo nam nhi! Không biết Ninh công tử có thể tặng lão phu vài tác phẩm để mở mang tầm mắt không?”
Thái úy Lý Khang cũng nhân cơ hội tâng bốc một câu rồi đi thẳng vào vấn đề!
Dù sao lần này y cũng đã tổn thất nặng nề!
Thế nào cũng phải kiếm thêm vài bài thơ để gỡ gạc lại!
Y và Ninh lão tướng quân đã thỏa thuận là hai bài, nhưng y cố ý nói là “vài bài”, vậy ít nhất cũng phải được hai bài chứ?
Biết đâu còn được thêm một bài không công...
“Vậy tiểu tử xin mạn phép thể hiện, dám hỏi Lý Thái úy, ngài muốn một bài thơ theo phong cách nào?”
Ninh Phàm khiêm tốn cúi người nói, tư thái vô cùng cung kính.
Thái úy Lý Khang ánh mắt khẽ xa xăm, chìm vào suy tư, một lúc sau mới thở dài: “Lão phu xa quê đã lâu, thường hay nhớ về mảnh đất non nước đã sinh ra và nuôi dưỡng ta...”
“Cảnh đẹp xưa kia như còn trước mắt, nhưng nay tấm thân già này của lão hủ thật sự lực bất tòng tâm, đi không nổi nữa rồi...”