Hắn cần một cơ hội lập công vững chắc hơn.
"À, đúng rồi," Chu Quỳ chợt nhớ ra điều gì, lấy từ trong ngực ra một phong thư:
"Suýt nữa quên mất, ti chức về nha môn, nhận được một bức thư do gia nô phủ Ninh An Huyện Tử đưa đến, là dành cho đại nhân."
Ninh An Huyện Tử?
Trong đầu Triệu Đô An, ký ức còn sót lại của nguyên chủ hiện lên:
Nguyên chủ bị đồn là nam sủng của Nữ Đế, địa vị phất lên như diều gặp gió, các nha môn lớn nhỏ kinh thành đều phải nể mặt hắn, sợ đụng chạm đến người bên cạnh Nữ Đế.
Những kẻ có tâm cơ bắt đầu lần lượt tìm đến, hối lộ, nhờ vả nguyên chủ giúp đỡ.
Nguyên chủ ban đầu còn thận trọng, nhưng đối phương cho quá nhiều... dần dần bắt đầu bán đứng quyền lực trong tay, vơ vét tiền bạc.
Ninh An Huyện Tử, là "Tử tước" thế tập của Ngu quốc, ở kinh thành làm nghề "môi giới", giới thiệu "mối làm ăn", hưởng hoa hồng.
Không lâu trước, Ninh An Huyện Tử tìm đến nguyên chủ.
Nói rằng có người bằng lòng trả tiền, nhờ nguyên chủ giúp cứu một vị quan địa phương xuất thân sĩ tộc Giang Nam, phạm tội hiện đang bị giam trong đại lao Hình Bộ.
Nguyên chủ ngông cuồng tự đại vui vẻ nhận lời, nhưng vì tập trung truy bắt nghịch đảng, nên trì hoãn không làm, đến nay đã mấy ngày, chắc hẳn...
"Xoẹt." Triệu Đô An tùy ý xé xi niêm phong, mở thư ra, liếc qua.
Không ngoài dự đoán, Ninh An Huyện Tử đã sốt ruột, hẹn hắn tối nay dự tiệc, thúc giục trực tiếp.
Lại là sĩ tộc Giang Nam... buồn ngủ lại có chiếu manh đưa tới... Triệu Đô An khẽ nhếch mép.
Xem ra, đống đổ nát nguyên chủ để lại cũng không phải toàn là hố, đây này, cơ hội lập công tự tìm đến.
Chính phái muốn lập công khó khăn muôn trùng, nhưng phản diện muốn lập công, chỉ cần bán đứng đồng đội tế trời, dễ dàng hơn bất kỳ ai.
"Chuẩn bị xe, lát nữa ta sẽ ra ngoài."
Triệu Đô An nhìn ra ngoài đại sảnh, hoa lá xanh tươi nhuốm màu hoàng hôn đỏ như máu.
Nghĩ một chút, hắn lại bổ sung: "Tìm hai thuộc hạ đáng tin, tối nay..."
...
...
Tối muộn.
Trong một gian phòng khác của nha môn, Trương Xương Thạc ngồi trên ghế gỗ đàn hương, tay cầm quạt gấp, nghe lại viên bẩm báo.
"Vậy là Tướng quốc và Thánh Nhân bàn việc nước? Tên Triệu kia cũng đợi rất lâu? Mới được gặp Thánh Nhân một lát? Đám ngự sử Đô Sát Viện đang mài đao soàn soạt, viết tấu chương chuẩn bị vây công Triệu cẩu?"
Trương Xương Thạc vui mừng khôn xiết, vung quạt, cười lạnh:
"Quả nhiên là hù dọa!"
Mặc dù Nữ Đế không lập tức sai người bắt giữ Triệu Đô An, nhưng rõ ràng cũng không thể hiện thái độ bảo vệ.
"Chắc chắn là Triệu cẩu vẫy đuôi cầu xin, Bệ hạ mới tạm thời chưa quyết đoán, nhưng qua chuyện này, thánh quyến chắc chắn giảm sút, thêm vào đó là sự đàn hặc của triều đình..."
Trương Xương Thạc kích động đi lại, ánh mắt lấp lánh, nhận ra đây là cơ hội trời cho để phế bỏ Triệu Đô An.
"Phía Ninh An Huyện Tử, động tĩnh thế nào?" Hắn hỏi.
Lại viên bên dưới bẩm báo: "Triệu Đô An đã ra lệnh chuẩn bị xe, chắc là sẽ đi dự tiệc."
"Tốt!" Trương Xương Thạc vui mừng.
Để đánh đổ Triệu Đô An, hắn luôn nhiệt tình thu thập tin xấu của đối phương, tiếc là Triệu Đô An tuy ăn chơi trác táng, tiếng xấu đồn xa, nhưng những việc phạm phải đều không đủ lớn.
Không đủ để tung đòn chí mạng.
Không lâu trước, biết được Ninh An Huyện Tử nghi ngờ có tiếp xúc với Triệu Đô An, hắn liền sai người theo dõi.
Tiếc là không thu được chứng cứ giao dịch phạm tội của hai người, hôm nay hai bên gặp mặt lần nữa, nếu có thể lấy được bằng chứng xác thực về việc tham ô làm loạn của Triệu Đô An, gửi đến Đô Sát Viện, chẳng khác nào cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng Triệu cẩu.
Trương Xương Thạc: "Truyền lệnh của ta, tìm hai thuộc hạ đáng tin, tối nay..."