Nếu bị Lục Hành Chu chơi một vố thế này, sau này phải làm sao, đan sư cao phẩm phải phụ trách luyện đan phẩm cấp thấp ư? Loạn cả rồi…
Hắn có chút tức giận, tâm niệm xoay chuyển, tìm một lý do: "Chư vị thật sự tin nhiều đan dược lục phẩm cực phẩm như vậy là do một mình tên đan sư thất phẩm này luyện ra sao? Hẳn là sau lưng có cao nhân khác tương trợ, nhưng chưa chắc Thiên Hành Kiếm Tông lúc nào cũng có. Bây giờ tự nâng giá trị của mình lên, e rằng sau này sẽ bắt chư vị phải đấu giá tranh mua mà thôi..."
Lục Hành Chu bật cười nói: “Nếu thật sự là vậy, cũng chẳng can hệ gì đến ngươi. Chỉ đấu giá vài chục viên đan dược, có thể gây ra sóng gió gì cho Phần Hương Lâu của ngươi chứ, ngươi sợ cái gì?”
Bạch Kính Thiên phất tay áo nói: “Lão phu chỉ nhắc nhở chư vị ở đây mà thôi!”
“Nhắc nhở hay lắm, vừa hay cũng nhắc tại hạ một việc. Bên ta luyện chế không chỉ có Dung Tuyết Quy Nguyên Đan, sau này sẽ còn tiếp tục đưa ra Thanh Linh Đan, Hộ Tâm Đan, Thông Thần Đan..., Dung Tuyết Quy Ngọc Đan này chỉ là một màn ra mắt, sau này mời chư vị cứ chờ xem.”
Mọi người xôn xao, Bạch Kính Thiên sững sờ nói: “Ngươi định dùng sức mọn của một Thất phẩm Đan sư mà sao chép toàn bộ đan dược của Phần Hương Lâu ta sao?”
“Phần Hương Lâu, lợi hại lắm sao?” Lục Hành Chu cười khẩy: “Ta nói Phần Hương Lâu chỉ có hư danh, đám Đan sư Tứ phẩm bên trong đều là lũ gà đất chó sành, ngươi tính sao đây?”
Bạch Kính Thiên bị khiêu khích đến mức không còn giữ được phong thái, đập bàn đứng dậy: “Đúng là khoác lác không biết ngượng!”
“Có phải là khoác lác hay không, thử là biết ngay thôi.” Lục Hành Chu thản nhiên nói: “Hôm nay anh hùng Hạ Châu đều có mặt, có Thịnh Thành chủ, Trần Chưởng sự giám sát, ngươi và ta hãy cùng luyện chế Dung Tuyết Quy Ngọc Đan, để mọi người phẩm bình một phen, cũng xem như góp vui cho đại điển của tông ta, lão gia tử thấy thế nào?”
Thịnh Nguyên Dao và Trần Cẩn Niên nhìn Lục Hành Chu như nhìn một kẻ điên.
Dù cho ngươi có thể luyện ra đan dược này đạt cực phẩm, Đan sư Lục phẩm bình thường đúng là không làm được, nhưng Bạch Kính Thiên là Tứ phẩm cơ mà, hắn muốn làm được điều này chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Hơn nữa, về cơ bản hắn có thể luyện nhiều viên cùng lúc, cục diện chắc chắn sẽ nghiền nát ngươi, sao ngươi dám tự rước lấy nhục?
Ngay cả người của Thiên Hành Kiếm Tông nhìn vị khách khanh trưởng lão nhà mình cũng ngây ra như phỗng, Thủ tọa Kiếm Phong Đường là Tấn Minh Tu vội âm thầm truyền âm cho Thẩm Đường: “Tông chủ, người cứ để hắn làm càn như vậy sao?”
Thẩm Đường vẫn lười biếng chống cằm nhìn cảnh tượng hỗn loạn, nàng nở nụ cười yêu kiều: “Cớ sao lại không? Hắn không phải kẻ hành động lỗ mãng, những việc làm tưởng chừng kỳ quặc đều có nguyên do của nó, cứ xem thì sẽ rõ.”
Tấn Minh Tu: “Người... Bọn họ nói Tông chủ bị nam nhân làm cho mê muội, ta vốn không tin, nay xem ra... Ôi.”
Bên kia, Bạch Kính Thiên đã tức đến bật cười: “Cũng được, để cho tiểu bối nhà ngươi biết được đạo lý trời cao đất rộng, sau này sẽ không còn ngông cuồng như thế nữa.”
“Vậy được.” Lục Hành Chu búng tay một cái: “Lò tới!”
Hai chiếc lò luyện đan từ trong điện phía sau lững thững bay tới, “loảng xoảng” một tiếng đáp xuống đài cao.
Lục Hành Chu cười nói: “Chẳng phải lò tốt gì, đều chỉ là hàng Thất phẩm. Lão gia tử từ xa tới là khách, mời ngài chọn trước một cái. Kẻo đến lúc đó lại nói sân bãi không tốt, lò dùng không quen tay...”
Tu vi của Bạch Kính Thiên cũng chưa đạt tới cảnh giới “Thần niệm”, chỉ qua loa liếc nhìn, cảm thấy hai chiếc lò chẳng có gì khác biệt. Nghĩ bụng giữa thanh thiên bạch nhật, Lục Hành Chu cũng không dám giở trò trên lò luyện đan, bèn tùy ý chọn một cái: “Chỉ là đan dược Lục phẩm, lão phu còn chưa cần đến lò tốt.”
Lục Hành Chu vẫy tay, chiếc lò còn lại bay đến bên cạnh hắn: “Ta chỉ luyện một phần, lão gia tử muốn luyện mấy phần, cứ bảo họ lấy dược liệu.”
Bạch Kính Thiên thầm nghĩ nếu chỉ luyện một phần, dù luyện ra cực phẩm cũng không thể lấn át được Lục Hành Chu, bèn nói: “Năm phần.”
Trong mắt Lục Hành Chu thoáng vẻ châm chọc, một Đan sư Tứ phẩm luyện đan Lục phẩm mà chỉ dám luyện năm phần cùng lúc, Tứ phẩm này cũng đủ để lừa đời lấy tiếng rồi. Nếu là Lục Hành Chu hắn vượt hai phẩm cấp để luyện đan cấp thấp, không luyện chín viên cùng lúc trở lên đã là phụ phí thời gian của mình.
Nhưng miệng vẫn nói: “Lão gia tử quả nhiên tự tin. Vậy chúng ta bắt đầu chứ?”
“Khoan đã.” Bạch Kính Thiên cười lạnh nói: “Lão phu không đến đây để chơi trò con nít với một tiểu bối như ngươi, đương nhiên phải có đặt cược.”
Lục Hành Chu cười nói: “Lão gia tử muốn thế nào?”
Bạch Kính Thiên nói: “Nếu ngươi thua, phải ở trước mặt các vị anh hùng Hạ Châu hô lớn ba tiếng: Lục Hành Chu vô tri ngông cuồng, đời này không dám khiêu khích Phần Hương Lâu nữa.”
Lục Hành Chu đáp lại một cách thản nhiên: “Vậy ngược lại, nếu lão gia tử thua, thì hãy thừa nhận trước mặt mọi người rằng Phần Hương Lâu chỉ có hư danh.”
Bạch Kính Thiên hừ lạnh một tiếng, không đáp lời.
“Vậy xem như lão gia tử đã ngầm đồng ý.” Lục Hành Chu búng tay một cái, A Nọa nhanh chân chạy tới đưa dược liệu cho mỗi người.
Hai người lần lượt chọn dược liệu, cho vào trong lò.
Luyện đan thường mất rất nhiều thời gian, vô cùng nhàm chán, nhưng giờ phút này cả sân đều nín thở, không một ai cảm thấy sốt ruột.
Đây là một tân tú đang khiêu chiến một đan sư lão làng... cũng giống như một tu sĩ Thất phẩm khiêu chiến một vị Tứ phẩm vậy. Mặc dù Bạch Kính Thiên không thể lọt vào bảng anh hùng, nhưng đây là cách biệt tới ba phẩm cấp, căn bản không phải là một cuộc so tài cùng đẳng cấp!
Ai nấy đều muốn biết, Lục Hành Chu lấy đâu ra dũng khí!
Chẳng biết qua bao lâu, nắp lò của Lục Hành Chu rung lên trước, một viên đan dược xoay tròn bay lên trên miệng lò.
Hắn chỉ luyện một viên, hoàn thành trước cũng là chuyện bình thường. Mọi người đều ngóng cổ nhìn xem, đan dược Lục phẩm không giống những loại cấp thấp kia, mọi người đều không quen thuộc, cách xa như vậy không ai có thể phân biệt được phẩm chất.
Lục Hành Chu tùy tay vung lên, đan dược bay vào tay A Nọa: “Đi, mang ra cho chư vị xem thử.”
A Nọa tay nâng đan dược, lon ton chạy vào giữa sân, giơ tay lên cho mọi người lần lượt xem.
“Quả nhiên vẫn là cực phẩm đan.” Trần Cẩn Niên thở dài một hơi: “Nghi ngờ về việc có cao nhân tương trợ mà Bạch tiên sinh nói trước đây, xem ra có thể dẹp bỏ rồi. Lục Hành Chu quả thực tự mình đã có trình độ này.”
Thẩm Đường nhìn Lục Hành Chu với nụ cười như có như không, thực tế thì bất kể Bạch Kính Thiên luyện ra thứ gì, màn phô trương này của Lục Hành Chu đã đạt được hiệu quả.
Cứ nhìn vẻ mặt sáng rực của các tu sĩ Hạ Châu trong sân là biết, chỉ cần Thiên Hành Kiếm Tông định giá không quá phi lý, e rằng mối làm ăn này sẽ đắt như tôm tươi.
Về phần Bạch Kính Thiên…
Nắp lò của hắn cũng đã bắt đầu nảy lên, mọi người bất giác nín thở dõi theo.
Trình độ chung của Hạ Châu vốn thấp, cảnh tượng một lò luyện ra năm viên đan dược lục phẩm cực phẩm cùng lúc, đối với người Hạ Châu mà nói, quả là một kỳ quan hiếm thấy, ai nấy đều vô cùng mong đợi.
Lò đan rung lắc càng lúc càng dữ dội, vẻ mặt vốn tự tin của Bạch Kính Thiên dần thay đổi.
Không biết vì sao, các dược liệu dường như có cảm xúc, càng lúc càng không chịu dung hợp thành đan, mỗi thứ đều như đang giận dỗi, làm mình làm mẩy. Hắn dốc hết tâm thần điều hòa, nhưng hầu như không có hiệu quả, càng lúc càng không thể áp chế được.
Sự rung lắc của lò đan này, không phải là rung lắc khi thành đan, mà là…
Nổ lò!
“Ầm!” Trước sự chứng kiến của vạn người, một tiếng nổ lớn vang lên từ trong lò đan, năm phần dược liệu đồng loạt biến thành bã phế.
Toàn trường xôn xao, sắc mặt Bạch Kính Thiên tím lại như gan heo.