Chương 99: [Dịch] Sơn Hà Tế

Ta nói Phần Hương Lâu toàn là rác rưởi (1)

Phiên bản dịch 5088 chữ

Ngay cả Bạch Kính Thiên khi nghe lời tuyên chiến này cũng bất ngờ không kịp trở tay, chưa từng nghĩ tới Thiên Hành Kiếm Tông đang nửa tàn nửa phế lại có được khí phách như vậy.

Ý định ban đầu của hắn là muốn Thẩm Đường thừa nhận sẽ tiếp tục bán dược liệu, gây ra sự bất mãn và cảnh giác của các thế lực ở Hạ Châu. Suy cho cùng, một Liễu Kình Thương làm việc này và một Thiên Hành Kiếm Tông sở hữu hai vị cao thủ tứ phẩm làm việc này, áp lực mang lại hoàn toàn khác biệt, ai biết được sau này họ có dùng vũ lực thôn tính hay chiếm đoạt thị trường, khiến mọi người đều không có đường sống hay không?

Nếu Thiên Hành Kiếm Tông tuyên bố không trồng dược liệu nữa, hắn vẫn có thể tập hợp các thế lực khác để ép cung, tùy ý lấy một mảnh đất đổi lấy dược sơn của Thẩm Đường. Loại dược sơn có địa hỏa ấm nóng này vô cùng đặc biệt, rất khó tìm, đó chính là thứ mà bọn họ luôn khao khát.

Kết quả, Thiên Hành Kiếm Tông quả thật tuyên bố không bán dược liệu nữa, mà lại bán đan dược, thứ bán ra lại là Dung Tuyết Quy Nguyên Đan cực kỳ quan trọng của Phần Hương Lâu bọn họ!

Bạch Kính Thiên không kìm được vỗ mạnh xuống án kỷ: "Tiểu tử khinh người quá đáng!"

"Hửm?" Lục Hành Chu thong thả nói: "Sao nào, nếu chúng ta trồng dược liệu cạnh tranh với các láng giềng ở Hạ Châu, ngươi không nói là khinh người, vậy mà cạnh tranh với ngươi lại là khinh người quá đáng? Luật pháp Đại Càn có quy định chỉ Phần Hương Lâu các ngươi mới được luyện chế đan dược có hiệu quả tương tự sao?"

Bạch Kính Thiên hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc, cười lạnh nói: "Tên hậu bối mới có chút hư danh đã bắt đầu ngông cuồng. Dược hiệu của Dung Tuyết Quy Nguyên Đan của bản tông, há có thể để kẻ nào cũng bắt chước được sao? Đúng là khoác lác không biết ngượng!"

Lục Hành Chu vẫy tay: "A Nọa, phát cho chư vị mỗi người một viên Quy Nguyên Đan của chúng ta, xem như quà đáp lễ cho việc mọi người đã đến tham dự đại điển."

Các thế lực ở Hạ Châu đều kinh ngạc.

Đan dược lục phẩm có giá trị rất cao, nếu thật sự phát một vòng thế này thì đúng là hao tổn tâm huyết, chút tiền mừng kia căn bản không bù lại được. Lục Hành Chu làm việc phá của như vậy, Thẩm Đường không quản sao?

Liếc trộm Thẩm Đường, nàng đã trở lại với vẻ mặt tươi cười, một tay chống lên tay vịn, tựa cằm nhìn Lục Hành Chu biểu diễn.

Lục Hành Chu đã nói, đây là phí quảng cáo, tiền này phải chi.

Vậy thì chi thôi.

A Nọa cuối cùng cũng có cơ hội quang minh chính đại thoát khỏi ma chưởng của Thịnh Nguyên Dao, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một hộp ngọc nhỏ, mở hộp ra, bên trong chi chít toàn là đan dược.

A Nọa liếc Thịnh Nguyên Dao một cái, có chút không cam lòng chia cho nàng một viên. Ngay sau đó, cậu bé lon ton chạy quanh quảng trường phân phát, chỉ phát cho các thủ lĩnh thế lực ở Hạ Châu và Trần Cẩn Niên của Đan Dược Tư, còn Phần Hương Lâu, Đông Giang Bang gì đó thì lướt qua không thèm liếc mắt.

Dù sao, việc làm ăn chủ yếu là nhắm vào người Hạ Châu, chuyện bên ngoài để sau hãy nói. Chỉ cần mở ra được cục diện ở Hạ Châu, danh tiếng tự nhiên sẽ truyền ra ngoài.

Nói là đông người, ấy là vì các tông phái, bang hội, gia tộc, mỗi thế lực đến dự đều mang theo tùy tùng, hộ vệ, trông qua thì rất đông, nhưng thực tế chỉ có mấy chục thế lực, phí quảng cáo này thực ra cũng không đáng là bao.

Mỗi thủ lĩnh thế lực cầm đan dược trong tay, thần sắc đều có chút chấn động, Trần Cẩn Niên càng trợn tròn mắt, râu cũng run lên.

Đều là những tu hành giả có kiến thức, mọi người không cần dùng thử, cũng có thể cảm nhận được đại khái dược lực ẩn chứa bên trong.

Thứ này quả thật có hiệu quả cực kỳ tương tự với Dung Tuyết Quy Nguyên Đan của Phần Hương Lâu, có thể trấn an khí huyết rối loạn, đè nén nội thương, đồng thời còn hồi phục được chân khí.

Tuy đều thuộc loại có hiệu quả trị liệu và hồi phục kéo dài, chưa được xem là quá cao cấp, nhưng giá trị của nó đã không cần nói cũng rõ.

Quan trọng hơn là, phẩm chất của mấy chục viên đan dược này, toàn bộ đều là cực phẩm! Mà Dung Tuyết Quy Nguyên Đan Phần Hương Lâu bán ra bên ngoài, phần lớn chỉ là lương phẩm, một số ít ưu phẩm còn làm cao đem ra đấu giá, còn cực phẩm thì thường được xem là "hàng không bán".

So với việc tiện tay vung ra mấy chục viên cực phẩm thế này, ai thèm để mắt tới mấy viên lương phẩm của các ngươi nữa!

Trần Cẩn Niên không tài nào hiểu nổi vì sao Lục Hành Chu luyện đan gì cũng ra cực phẩm, đan dược thất phẩm luyện ra như vậy thì thôi đi, lục phẩm cũng được sao? Ngay cả hắn cũng không làm được! Chức chưởng sự Đan Dược Tư Hạ Châu này để ngươi tới làm thì hơn!

Thấy vẻ mặt chấn động của mọi người, trong lòng Bạch Kính Thiên thầm kêu không ổn, nụ cười lạnh xem kịch vui trên mặt hắn đã biến mất.

Hắn chưa từng nghĩ tới Lục Hành Chu này lại thật sự có thể lấy ra đan dược tương tự Dung Tuyết Quy Nguyên Đan, lại còn toàn bộ là cực phẩm! Đây đúng là một đòn nặng giáng xuống Phần Hương Lâu!

Bọn họ đương nhiên không phải không luyện ra được cực phẩm, chỉ là đan sư cao phẩm đã đi luyện đan dược cao phẩm rồi, đan sư có trình độ tương ứng khi luyện chế đan dược cùng cấp quả thật không thể chắc chắn ra cực phẩm, chứ không phải cố tình giấu cực phẩm để tự nâng giá trị.

Bạn đang đọc [Dịch] Sơn Hà Tế của Cơ Xoa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    3d ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!