Chương 2: [Dịch] Sơn Hà Tế

Án Mạng (2)

Phiên bản dịch 5393 chữ

Không khí tu hành ở Đại Càn vô cùng nồng hậu. Hạ Châu cách kinh sư khá xa, coi như một vùng núi hẻo lánh, nhưng không nghèo khó. Bởi vì nơi đây sản xuất rất nhiều loại dược liệu, được xem là một trong những căn cứ dược liệu của Đại Càn quốc, nơi đây có rất nhiều tông phái, gia tộc, bang hội lớn nhỏ, đều dựa vào việc buôn bán dược liệu mà tồn tại.

Trong số đó, có kẻ không cam lòng chỉ làm một tên buôn dược liệu, liền bồi dưỡng hoặc mời đan sư về đồn trú, luyện chế thành phẩm đan dược để buôn bán. Lục Hành Chu nửa năm trước tới Hạ Châu, chẳng rõ vì duyên cớ gì, được Đan Hà Bang trên Đan Hà Sơn ở phía đông thành mời làm đan sư đứng đầu. Từ đó, Đan Hà Bang từ một bang phái chuyên buôn bán dược liệu đã có khả năng luyện đan chế dược, phát triển vô cùng khả quan.

Chớ nói thế gian tu hành giả đa phần đều có thể luyện vài mẻ đan, nhưng người thực sự ưu tú thì khó cầu, địa vị rất cao. Lục Hành Chu này nghe đồn là một bát phẩm đan sư, phẩm cấp có chứng nhận chính quy của Đan Dược Ty. Phẩm cấp này ở nơi hẻo lánh đã xem như rất tốt, ở độ tuổi này lại càng có tiềm lực vô cùng.

Lục Hành Chu chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi. Đan sư tuy không cần tu vi quá cao, song lại là một nghề rất cần kinh nghiệm. Tuổi còn trẻ mà có thể nhập phẩm đã chẳng dễ, huống hồ còn nhập bát phẩm.

Đan Hà Sơn cách Hoắc gia lão trạch chẳng xa, thực chất là ngọn núi liền kề sau Hoắc trạch. Đây có lẽ cũng là lý do Hoắc lão quản gia mời Lục Hành Chu trị bệnh. Núi cũng chẳng cao, chủ yếu là dốc thoai thoải, Lục Hành Chu ngồi xe lăn cũng có thể lên xuống, chỉ là khá vất vả.

Những năm đầu, Đan Hà Sơn tương đối hoang sơ, cây cối rậm rạp, trên đỉnh núi từng có một đạo quán đổ nát. Sau này đạo quán không còn ai, ngọn núi này bị Đan Hà Bang chiếm cứ, xây dựng một cứ điểm khá lớn, khắp núi trồng đầy dược thảo, không khí trong lành.

Theo Lục Hành Chu tiến vào chủ đan thất của Đan Hà Bang, một đan lô to lớn đập vào mắt Thịnh Nguyên Dao. Đan lô đã khẽ rung động, đan hương thoang thoảng tỏa ra, lời Lục Hành Chu vừa nói không dối, quả thật là đan dược mới luyện sắp ra lò.

Thịnh Nguyên Dao đưa mắt nhìn tiểu đạo đồng bên cạnh đan lô. Tiểu đạo đồng ước chừng năm sáu tuổi, mặt tròn mũm mĩm, búi tóc đạo sĩ tròn xoe, dáng vẻ phấn điêu ngọc trác vô cùng đáng yêu. Lúc này dường như không để ý có người đến cửa, đôi tay nhỏ xoa xoa, cẩn thận lấy một cây gậy thọc xuống đáy đan lô mà khều khều, lén lút khều ra mấy củ khoai lang nướng.

Hương thơm khoai lang nướng lấn át cả đan hương.

Thịnh Nguyên Dao khẽ giật khóe môi.

Khoai lang này vẫn là vật phẩm mới du nhập từ biển xa mấy năm trước…

Đồng tử trông lửa luyện đan lại dùng đan hỏa lén lút nướng khoai lang, vạn nhất ảnh hưởng đến việc thành đan, Lục Hành Chu không đánh chết ngươi sao?

“A, sư phụ!” Tiểu đạo đồng lúc này mới phát hiện Lục Hành Chu ở cửa, nhảy dựng lên, lạch bạch chạy tới, giơ củ khoai lang nướng lên cười: “Sư phụ, người dùng khoai lang.”

Thịnh Nguyên Dao cảm thấy đây quả là hành động khiêu khích ngay trước mặt, Lục Hành Chu lại chỉ cưng chiều xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm của tiểu đạo đồng: “Ngươi ăn đi, ta xem đan trước đã.”

“Ồ…” Tiểu đạo đồng liếc mắt thấy Thịnh Nguyên Dao, lại giơ khoai lang cho nàng: “Tỷ tỷ xinh đẹp có dùng không? Thơm lắm.”

Thịnh Nguyên Dao cười lắc đầu tỏ ý không dùng. Lục Hành Chu mỉm cười: “Cô nương đợi lát, mẻ đan này sắp ra lò, ta phải hoàn tất các bước cuối. Cô nương nếu muốn hỏi người khác, xin cứ tùy ý.”

Hắn dù sao cũng không phải phạm nhân, Thịnh Nguyên Dao cũng chẳng nói gì, nhìn hắn khoanh chân ngồi cạnh đan lô điều chỉnh đan hỏa, điều chỉnh một lát, lại đánh một đạo Trợ Hỏa Quyết vào đáy lò.

Lửa trong lò bỗng bùng lên, vành nắp lò khẽ hiện ráng mây, đan hương tràn ngập.

Thịnh Nguyên Dao đầy hứng thú quan sát luyện đan, ngay cả hai thuộc hạ Trấn Ma Ti đi cùng nàng cũng vô thức nín thở, chứng kiến cảnh tượng đan dược mới ra lò.

Nắp lò từ từ bay lên, chín viên đan dược tự động bay ra, lững lờ xoay tròn phía trên đan lô.

Thịnh Nguyên Dao trong lòng đập loạn: “Bát phẩm Ích Khí Đan, một lò ra chín viên, phẩm chất đều là cực phẩm… Vậy mà đây lại là thành quả khi hắn rời đi hơn một canh giờ, chỉ do đồng tử trông lửa mà luyện thành! Trông thì là bát phẩm đan dược, nhưng bát phẩm đan sư tuyệt đối không thể đạt tới trình độ này, hắn căn bản không phải bát phẩm đan sư, mà là thất phẩm! Rất có thể còn là thất phẩm thượng giai!”

Nếu nói mười chín tuổi nhập bát phẩm gọi là tiềm lực vô cùng, vậy mười chín tuổi đã là thất phẩm thượng giai thì sao?

Đó là nhân tài vạn người có một, là loại mà các thế lực lớn tranh giành muốn có! Người như vậy sao lại ẩn mình ở Hạ Châu hẻo lánh này, làm việc cho một bang phái hạng chót như Đan Hà Bang?

Đang nghĩ vậy, liền thấy Lục Hành Chu lén lút giấu ba viên đan dược vào trong tay áo, chỉ còn sáu viên xoay tròn trên không trung, ra vẻ lò này chỉ luyện ra sáu viên. Tiểu đạo đồng đưa tay ra, lại lén lút lấy đi một viên.

Lục Hành Chu trừng mắt nhìn, tiểu đạo đồng cười làm lành, rồi lại lần lượt sờ vào năm viên đan dược còn lại.

Thịnh Nguyên Dao trơ mắt nhìn năm viên cực phẩm đan bị tiểu đạo đồng hấp thu một phần dược lực, hiệu lực giảm xuống, biến thành ưu phẩm.

Tiểu đạo đồng lộ ra vẻ mặt khoan khoái.

Thịnh Nguyên Dao: “…”

Ngoài cửa truyền đến tiếng nói khinh bạc: “Chậc, luyện loại đan dược bát phẩm quèn, một lò chỉ thành năm viên ưu phẩm… Yên Nhi, đan sư đứng đầu của Đan Hà Bang các ngươi trình độ chỉ có thế này thôi sao?”

Bạn đang đọc [Dịch] Sơn Hà Tế của Cơ Xoa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    4d ago

  • Lượt đọc

    27

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!