Bên kia, Dạ Thính Lan lôi Lục Hành Chu vào sân, trực tiếp dồn hắn vào tường.
Nhìn vẻ mặt chịu đựng khuất nhục của hắn, cứ như một thiếu niên nhà lành bị ép buộc, Dạ Thính Lan không nhịn được cười.
"Giả vờ cái gì chứ, rõ ràng bản thân háo sắc muốn chết."
So với Nguyên Mộ Ngư, nàng ta thật sự không nhận ra gã trai trẻ này vẻ ngoài thì bị trêu chọc nhưng thực chất lại là kẻ háo sắc đang tranh thủ sàm sỡ, còn Dạ Thính Lan lại tường tận từ đầu đến cuối, biết mọi vẻ yếu đuối của hắn chỉ là để chiếm hời.