Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, cảm giác nếu còn đóng cửa sẽ bị người ta đạp vào mất... Lục Hành Chu tay rịn mồ hôi lạnh, cố gắng trấn tĩnh lại, vừa mở cửa liền bày ra vẻ mặt mừng rỡ: "Thanh Li, sao muội lại ở đây?"
“Quả nhiên là huynh, ta còn tưởng mình nhìn lầm.” Độc Cô Thanh Li bước vào sân, đầu ngoái lại nhìn quanh một vòng, không thấy ai khác: “Vừa rồi hình như có người ở cùng huynh?”
Lục Hành Chu mồ hôi đầy trán: “Ừm… Ừm, là có…”
“Là ai vậy?” Độc Cô Thanh Li hoàn toàn không dám tin đó là sư phụ, thà rằng cho rằng mình hoa mắt nhìn nhầm.