“Đa tạ tiền bối khoan dung.”
Dù trong lòng Diêu Tố Tố có muôn vàn oán hận và bất mãn, cũng không dám thể hiện ra ngoài, ngược lại còn phải cúi đầu cảm tạ.
“Cút!”
Đổng Vấn Quân chắp tay sau lưng, không thèm để Diêu Tố Tố vào mắt. Nếu muốn, hắn chỉ cần một ngón tay cũng đủ để trấn áp ả.
Ngay lập tức, Diêu Tố Tố cùng đám người vội vàng rời đi, không dám quay đầu lại. Lần này mất mặt thật sự quá lớn, chẳng bao lâu nữa chắc chắn sẽ trở thành đề tài bàn tán của vô số kẻ.
Không ai ngờ rằng vị đại lão này của Huyền Thanh Tông lại giá lâm tới đây, những kẻ trẻ tuổi vừa mới lên tiếng sỉ nhục Hứa Trường Ca sợ bị trả thù, trong chớp mắt đã chạy mất dạng.
Sự việc ở đây gây ra động tĩnh không nhỏ, Nghiêm Minh Hải nghe nói có liên quan đến Trần Thanh Nguyên nên lập tức chạy tới.
“Đổng sư huynh.” Sau khi hỏi thăm qua loa, Nghiêm Minh Hải đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, trở lại chiến thuyền, trước tiên chắp tay hành lễ với Đổng Vấn Quân, sau đó nhìn Trần Thanh Nguyên với ánh mắt lo lắng: “Tiểu sư đệ, ngươi không sao chứ?”
“Huỵch!”
Đột nhiên, Đổng Vấn Quân tung một cước vào người Nghiêm Minh Hải, khiến hắn bay xa cả ngàn mét.
Nghiêm Minh Hải dừng lại giữa không trung, chỉnh trang y phục rồi lập tức quay về chỗ cũ.
“Tiểu Thất, sao ngươi làm việc mà không có đầu óc như vậy, để tiểu sư đệ một mình trên thuyền. Nếu ta không đi theo, tiểu sư đệ không biết đã bị ức hiếp thế nào.”
Đổng Vấn Quân chỉ thẳng vào mũi Thất trưởng lão Nghiêm Minh Hải mà mắng.
“Đều là lỗi của ta, suýt nữa khiến tiểu sư đệ gặp nguy hiểm.”
Nghiêm Minh Hải tự trách.
“Đổng sư huynh, ta không sao, đừng trách phạt Nghiêm sư huynh nữa.” Trần Thanh Nguyên vội vàng lên tiếng khuyên nhủ, kéo Đổng Vấn Quân ngồi xuống ghế, rót một tách trà: “Sư huynh, uống trà cho nguôi giận.”
Đổng Vấn Quân vừa rồi ra chân quá nhanh, Trần Thanh Nguyên không kịp phản ứng, đến giờ mới ngỡ ngàng.
“Tiểu sư đệ không trách ngươi, thì coi như bỏ qua vậy!”
Uống xong tách trà, cơn giận của Đổng Vấn Quân đã nguôi đi quá nửa.
Nghiêm Minh Hải nhìn Trần Thanh Nguyên với ánh mắt biết ơn, coi như thoát được một trận đòn.
Các tu sĩ xung quanh chứng kiến cảnh này mà không thể tin nổi.
Mọi người không thể hiểu được, rõ ràng Trần Thanh Nguyên đã trở thành phế nhân, tại sao vẫn được cưng chiều như vậy.
“Đổng trưởng lão đích thân đến Thiên Ngọc Tông, xin mời vào trong ngồi.”
Khi mọi người còn đang thắc mắc vì sao Trần Thanh Nguyên được sủng ái như vậy, Đại trưởng lão của Thiên Ngọc Tông bước ra, mỉm cười hành lễ.
“Bản tọa còn phải đánh cờ với tiểu sư đệ, không rảnh.” Đổng Vấn Quân không định nể mặt Thiên Ngọc Tông, từ chối thẳng thừng.
Nghe câu trả lời này, Đại trưởng lão của Thiên Ngọc Tông sững sờ.
Rất nhanh, Đại trưởng lão lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói: “Khi nào Đổng trưởng lão rảnh rỗi, xin mời ghé qua, Thiên Ngọc Tông nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo.”
Đổng Vấn Quân không thích những lễ nghi phiền phức này, cũng chẳng buồn đáp lại.
Sự xuất hiện của Đổng Vấn Quân khiến nhiều lão quái cũng phải lộ diện, lần lượt đến chào hỏi.
Những việc vặt này đều do Nghiêm Minh Hải xử lý, còn Đổng Vấn Quân ngồi trong khoang thuyền đánh cờ với Trần Thanh Nguyên, uống trà, vui cười rôm rả.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày kết hôn, trên bầu trời xuất hiện một tầng mây lành rực rỡ, kéo dài hàng chục vạn dặm. Nhiều tông môn canh đúng giờ mà tới, rầm rộ mang theo lễ vật chúc mừng.
"Đến rồi."
Đội ngũ đón dâu của Thiên Ngọc Tông đến đúng giờ, khí thế mười phần, lập tức khiến tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt.
Bảy con giao long kéo một chiếc chiến xa bằng bạch ngọc, trên đó có vô số tu sĩ, thực lực lớn mạnh, khí thế bất phàm.
Phía sau chiến xa bằng bạch ngọc là một chiếc kiệu hoa.
Nói là kiệu hoa, nhưng thật ra nhìn giống như một tòa cung điện nhỏ di động.
Toàn thân kiệu khảm bằng vàng ngọc, nhiều chỗ khắc họa tiết rồng bay phượng múa, linh khí hóa thành sương trắng bao quanh bốn phía, Bạch Tích Tuyết ngồi trong kiệu mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn, đầu đội mũ phượng.
Sương tiên lượn lờ, ráng lành khắp trời.
Đám tu sĩ đứng xa xa mà ngắm, không hề chớp mắt.