Chương 39: [Dịch] Thiên Uyên

Bắc Hoang Thập Kiệt, Ngô Quân Ngôn

Phiên bản dịch 7451 chữ

Trần Thanh Nguyên đi tới đầu phi chu, nhìn rõ dung mạo người tới, thần sắc khẽ biến: "Là ngươi."

Người tới mặc một bộ tử sắc cẩm y, thân cao tám thước, tóc dài vấn cao, anh tuấn phi phàm.

"Nghe nói ngươi còn sống, ta tới xem thử."

Hắn tên Ngô Quân Ngôn, đệ nhất yêu nghiệt của Bắc Thương Tinh Vực.

Ngô Quân Ngôn còn có một thân phận khác, một trong Bắc Hoang Thập Kiệt.

"Xem xong rồi, ngươi nên nhường đường đi!"

Trần Thanh Nguyên ra hiệu Ngô Quân Ngôn tránh đường, chớ cản trở.

Trong số mười mấy tinh vực lân cận, trong lứa đồng niên cũng chỉ có Trần Thanh Nguyên dám nói chuyện với Ngô Quân Ngôn như vậy. Nếu đổi lại là kẻ khác, Ngô Quân Ngôn chắc chắn đã vung tay trấn áp, không chút khách khí.

"Năm xưa ngươi và ta ước chiến, ngươi lại nuốt lời."

Cùng là Bắc Hoang Thập Kiệt, Ngô Quân Ngôn muốn phân cao thấp cùng Trần Thanh Nguyên. Một trăm năm trước, vào một ngày nọ, hai người quen biết, cùng uống vài chén rượu, trò chuyện đôi điều.

Lúc chia tay, Ngô Quân Ngôn đưa ra yêu cầu quyết đấu.

Muốn tiễn Ngô Quân Ngôn đi, Trần Thanh Nguyên tùy tiện nói ra một thời gian.

"Đại ca, năm đó ta suýt mất mạng, làm sao còn có thể thực hiện ước hẹn giao chiến với ngươi."

Nào ngờ không lâu sau, Trần Thanh Nguyên gặp chuyện ở Thiên Uyên, ước chiến của hai người tự nhiên cũng bị hủy bỏ.

"Một lời hứa đáng giá ngàn vàng, chỉ cần chưa chết, bất kể xảy ra chuyện gì cũng phải thực hiện. Năm đó ngươi không tới, đó chính là lỗi của ngươi."

Ngô Quân Ngôn là người rất coi trọng lời hứa, xem trọng hơn cả tính mạng.

"Sao ngươi lại không nói đạo lý vậy?" Trần Thanh Nguyên oán trách.

"Ta có thể hiểu cho ngươi, nhưng ngươi phải hoàn thành ước chiến năm đó, không thể để ta chờ đợi nhiều năm như vậy."

Ngô Quân Ngôn mặt lạnh như băng, tưởng chừng như thiên hạ đều thiếu nợ hắn.

"Ta vừa mới nhờ Quỷ Y chữa khỏi linh căn, ngươi liền muốn tới ức hiếp ta sao?" Trần Thanh Nguyên bực bội nói: "Thôi được rồi, coi như ta thua, được chưa?"

"Không được." Ngô Quân Ngôn lắc đầu: "Ta không ức hiếp ngươi, nhất định phải cùng ngươi công bằng một trận."

"Trên đời này làm gì có nhiều công bằng đến vậy." Trần Thanh Nguyên đáp.

"Ngươi hãy chọn một thời gian khác, ta sẽ áp chế cảnh giới để cùng ngươi một trận."

Ước hẹn trăm năm trước, Ngô Quân Ngôn vẫn luôn ghi lòng tạc dạ. Nếu không cùng Trần Thanh Nguyên phân định thắng bại, e rằng lâu ngày sẽ hóa thành tâm ma.

"Có cần thiết phải vậy không?"

Trần Thanh Nguyên không tài nào hiểu nổi mạch suy nghĩ của Ngô Quân Ngôn, hà tất phải làm vậy.

"Có." Ngô Quân Ngôn lời ít ý nhiều, chậm rãi gật đầu.

"Đồng cảnh giới một trận, ngươi thắng thì không sao, nhưng nếu thua thì mất mặt lắm! Nghe ta nói, ước hẹn năm xưa đã qua, chúng ta không nên so đo nữa, có được không?"

Trần Thanh Nguyên khuyên nhủ.

"Lời hứa há có thể xem như trò đùa?"

Ngô Quân Ngôn hừ nhẹ, ánh mắt sắc bén như dao: "Kẻ nuốt lời, chỉ có một con đường chết."

Nói đoạn, một luồng khí tức của Ngô Quân Ngôn khóa chặt lấy Trần Thanh Nguyên.

Lời đã đến nước này, Trần Thanh Nguyên nào dám từ chối, vội vàng nói: "Thôi được, tùy ý ngươi."

"Ừm." Nghe vậy, Ngô Quân Ngôn hài lòng gật đầu: "Vậy thời gian ước chiến lần sau là khi nào?"

"Mười năm sau, ngươi thấy thế nào?"

Trần Thanh Nguyên nói.

Vốn dĩ Trần Thanh Nguyên định nói một trăm năm, nhưng nghĩ lại, chắc chắn sẽ khiến Ngô Quân Ngôn suy nghĩ nhiều. Mười năm cũng tốt, kéo dài được lúc nào hay lúc ấy!

"Được." Đắn đo một lúc, Ngô Quân Ngôn gật đầu đồng ý: "Đến lúc đó, ta nhất định sẽ tìm ngươi."

"Ngươi thật là cố chấp." Trần Thanh Nguyên bất lực nói.

Chỉ là một trận ước chiến mà thôi, sao lại nghiêm túc đến vậy.

"Ngươi không hiểu." Ngô Quân Ngôn lấy chữ tín mà đứng giữa đất trời, người thường khó lòng hiểu được.

"Đúng vậy." Trần Thanh Nguyên khẽ thở dài, lấy ra hai bình rượu ngon, ra hiệu: "Có muốn vào uống một chén không?"

"Được." Ngô Quân Ngôn không khách khí, trực tiếp bước vào trong phi chu.

Hai người mặt đối mặt uống rượu, nhàn đàm chuyện năm xưa.

Bỗng nhiên, Ngô Quân Ngôn nhắc đến chuyện của Trần Thanh Nguyên, thẳng thắn nói: "Nghe nói ngươi bị từ hôn."

"..." Gần đây Trần Thanh Nguyên rất phiền lòng khi có người nhắc đến chuyện này, khác nào đổ thêm dầu vào lửa: "Liên quan gì đến ngươi."

"Hỏi bâng quơ thôi." Tính cách Ngô Quân Ngôn lạnh nhạt, dường như chưa từng kết giao sâu sắc với ai.

Một là, tính cách của hắn rất khó để người khác hòa hợp; hai là, hắn là một trong Bắc Hoang thập kiệt, thiên kiêu tầm thường căn bản không có tư cách ngang hàng với hắn, càng không nói đến chuyện kết giao.

"Nàng ta sẽ phải hối hận." Ngô Quân Ngôn nói đến "nàng ta", dĩ nhiên là chỉ Bạch Tích Tuyết, kẻ đã bỏ rơi Trần Thanh Nguyên.

"Ta đã không còn phong thái năm xưa, nàng ta có gì để mà hối hận chứ."

Trần Thanh Nguyên cười tự giễu.

"Không." Ngô Quân Ngôn tuy không nhìn ra được đạo cốt trong cơ thể Trần Thanh Nguyên, nhưng dựa vào cảm quan của một kẻ yêu nghiệt, hắn có thể chắc chắn nói: "Theo ta thấy, ngươi chẳng qua chỉ là xuống núi dạo chơi một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại đỉnh núi, nhìn xuống muôn trùng sông núi."

"Sao ngươi lại tin tưởng ta như vậy?"

Trần Thanh Nguyên ngạc nhiên.

"Nếu ngươi không có bản lĩnh này, cũng không xứng làm đối thủ của ta."

Ngô Quân Ngôn uống một ngụm rượu, trầm ngâm nói.

"Ngươi đang khen ta, hay là đang khen chính mình?"

Trần Thanh Nguyên ngự phi chu tiếp tục tiến lên, hương rượu nồng đậm lan tỏa khắp các góc trong khoang thuyền.

"Có cả hai." Ngô Quân Ngôn thành thật trả lời.

"Nói về chuyện hẹn đấu với ta, những năm qua ngươi có gặp gỡ những người khác trong Bắc Hoang Thập Kiệt không?"

Về chuyện này, Trần Thanh Nguyên vẫn rất quan tâm.

"Có." Ngô Quân Ngôn gật đầu.

"Giao thủ chưa?" Trần Thanh Nguyên nhìn thẳng Ngô Quân Ngôn, mở miệng hỏi.

"Không có cơ hội đó."

Đối với việc này, Ngô Quân Ngôn thoáng tiếc nuối.

"Thiên hạ có nhiều yêu nghiệt như vậy, sao ngươi cứ luôn tìm ta gây sự?"

Ánh mắt Trần Thanh Nguyên thoáng chút oán trách.

"Nếu cùng bọn họ một trận, vừa phân thắng bại, vừa định sinh tử. Còn với ngươi, không cần phải như thế."

Trong lòng Ngô Quân Ngôn, Trần Thanh Nguyên tuy rằng ham tiền tài, quỷ kế đa đoan, nhưng là một người rất nguyên tắc, đáng giá kết giao.

Quan trọng nhất là, Ngô Quân Ngôn khi ở cùng Trần Thanh Nguyên, có thể tháo bỏ mặt nạ, cảm thấy rất nhẹ nhõm. Cảm giác này, Ngô Quân Ngôn trước đây chưa từng cảm nhận được.

"Ngươi sợ chết?" Trần Thanh Nguyên kinh ngạc: "Không thể nào!"

"Cái chết chẳng có gì đáng sợ, chỉ là bây giờ vẫn chưa phải lúc liều chết một trận."

Ngô Quân Ngôn trầm giọng nói.

"Cũng phải! Tương lai vẫn còn vô hạn khả năng, khi thực sự đến thời khắc tử chiến, cũng phải tiến vào sân khấu của đại thế, không thể dừng bước ở nơi này."

Bắc Hoang rất lớn, nhưng vẫn chưa phải là điểm cuối. Theo truyền thuyết, Đế Châu ở nơi xa xôi kia mới là trung tâm của thế giới, cường giả vô số, yêu nghiệt tụ tập.

Chỉ khi đặt chân đến Đế Châu, mới có thể thấy được sắc thái của sân khấu thế giới, không uổng phí một đời.

"Trần Thanh Nguyên, nghe nói ngươi sống sót trở ra từ Thiên Uyên, không định gặp mặt cố nhân sao?"

Đúng lúc Trần Thanh Nguyên và Ngô Quân Ngôn đang chuyện trò về tương lai, một giọng nói đầy ác ý bỗng vẳng lại từ đằng xa.

Trước đó, Trần Thanh Nguyên từng xuất hiện tại Tử Vực, giao thiệp cùng Mộ Dung gia. Tin tức hắn đến Bắc Thương Tinh Vực đã lọt đến tai nhiều người quen cũ, lẽ dĩ nhiên những kẻ đó đều muốn tới xem.

Kẻ đến lần này, e rằng không dễ nói chuyện như Ngô Quân Ngôn, phần lớn là đến để thừa nước đục thả câu.

Bạn đang đọc [Dịch] Thiên Uyên

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!