Chương 51: [Dịch] Thiên Uyên

Đào hố cho Trần Thanh Nguyên

Phiên bản dịch 7101 chữ

Công Tôn Nam há lại không hiểu rõ tâm tư của Trần Thanh Nguyên, chỉ là không vạch trần mà thôi.

Tuy lời nói của Trần Thanh Nguyên có vài phần tư oán, nhưng không phải không có lý.

Nếu dễ dàng buông tha cho Liễu Nhược Y, sau này thể diện của Công Tôn Nam biết để vào đâu.

Suy đi tính lại, Công Tôn Nam quyết định trừng phạt ả một phen, búng ngón tay một cái: "Ta không giết ngươi, nhưng cũng phải cho ngươi nếm chút khổ sở."

Một luồng huyền quang từ đầu ngón tay của Công Tôn Nam bắn ra, rơi xuống một cây Ngân Phách Linh Châm, khiến chiếc kim rung nhẹ.

"A..." Ngay lập tức, Liễu Nhược Y phát ra tiếng kêu thảm thiết, xé nát tâm can. Cơn đau như thấm tận vào linh hồn khiến ả khó lòng nhẫn nhịn, đành hét lên thành tiếng.

Nghe tiếng thét thảm thiết, da đầu mọi người tê dại, toàn thân nổi da gà. Bọn họ cũng không muốn thử qua thủ đoạn tra tấn của Quỷ Y.

Giằng co trọn một khắc, Công Tôn Nam xòe tay trái, mở lòng bàn tay.

Vút!

Tất cả linh châm cắm trên người Liễu Nhược Y đều tự động rời ra, bay về tay Công Tôn Nam rồi biến mất.

Thân thể Liễu Nhược Y vẫn còn run nhè nhẹ, chìm đắm trong cơn đau vừa rồi chưa thể thoát ra. Tuy nhiên, Liễu Nhược Y điều tức một lát, chẳng bao lâu sau liền khôi phục thần trí.

Dù bị tra tấn và nhục nhã như thế, Liễu Nhược Y không hề lộ ra vẻ giận dữ hay oán hận, ngược lại còn vô cùng cung kính hành lễ với Công Tôn Nam, yếu ớt nói: "Đa tạ tôn giả đã hạ thủ lưu tình."

Công Tôn Nam khẽ nheo mắt, thầm nghĩ Liễu Nhược Y vẫn giữ được bình tĩnh, quả thực không phải nữ nhân đơn giản.

"Tiểu tử này có duyên với ta, ta đã hao phí không ít tâm tư để tái tạo đạo thể cho hắn. Các ngươi dám phế bỏ hắn, chẳng phải là vả vào mặt ta sao?"

Công Tôn Nam đảo mắt nhìn các cường giả của các tông môn một lượt, chậm rãi nói:

"Bọn ta tuyệt đối không có ý đó."

Thẩm Thạch Kiệt và những người khác khom người đáp.

"Đều là những lão già đã đặt một chân vào quan tài, đừng nên ức hiếp hậu bối, hãy giữ chút thể diện cho mình. Đương nhiên, nếu tiểu tử này bị người đồng lứa giẫm đạp dưới chân, thì đó là hắn gieo gió gặt bão, ta tuyệt nhiên không can thiệp."

Công Tôn Nam răn đe mọi người một câu, thuận thế đẩy Trần Thanh Nguyên lên giàn hỏa thiêu.

Lão bối không thể động đến ngươi, nhưng đám trẻ tuổi thì chưa chắc!

Hôm nay trưởng lão các tông môn mất mặt không ít, món nợ này bọn hắn không dám tính lên đầu Công Tôn Nam, chỉ đành tìm Trần Thanh Nguyên mà đòi.

"Tôn giả nói vậy, là thật sao?"

Một vị trưởng lão của tông môn nào đó cả gan hỏi.

"Thật." Công Tôn Nam gật đầu đáp.

"Nếu Trần Thanh Nguyên thua trong tay người đồng lứa, bất kể sống chết, tôn giả cũng không can thiệp sao?"

Vị trưởng lão này nhân cơ hội truy vấn.

"Đồng lứa tranh đấu, kỹ nghệ không bằng người, chết cũng đáng, ta không rảnh lo chuyện bao đồng cho một phế nhân."

Khi Công Tôn Nam nói lời này, hắn quay đầu liếc nhìn Trần Thanh Nguyên đứng bên cạnh, ánh mắt mang theo vài phần khiêu khích.

Rõ ràng, Công Tôn Nam đang trả đũa Trần Thanh Nguyên, khiến những ngày tháng sau này của hắn không dễ dàng.

Nghe cuộc đối thoại này, sắc mặt của Trần Thanh Nguyên trở nên khó coi.

"Tôn giả thấu tình đạt lý, bọn ta không sánh bằng."

Thẩm Thạch Kiệt nịnh nọt một câu.

"Chúng ta đi thôi."

Sau đó, các cường giả của các tông môn xám xịt rời khỏi Huyền Thanh Tông.

Trước khi rời đi, Liễu Nhược Y hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thanh Nguyên, đổ hết mọi nhục nhã hôm nay lên đầu hắn.

Trần Thanh Nguyên thực sự rất ấm ức. Rõ ràng không phải hắn ra tay, liên quan gì đến hắn chứ? Hắn chỉ hơi đẩy nhẹ tình thế tiến triển mà thôi.

Hơn nữa, Trần Thanh Nguyên đã nói thật, người đến chính là Quỷ Y, ai bảo đám người này không ai tin.

Bây giờ mất mặt, lại trách ta sao!

Sau khi các cường giả của các tông rời đi hết, Lâm Trường Sinh tiến đến trước mặt Công Tôn Nam, chắp tay mời: "Tôn giả đường xa mà tới, chi bằng ngồi lại nghỉ ngơi một chút? Ta đã cho người chuẩn bị sẵn trà thơm và trái quý."

"Không cần."

Công Tôn Nam lạnh lùng từ chối.

Nói xong, Công Tôn Nam liền cất bước ra ngoài.

Lúc này, Trần Thanh Nguyên nhanh chóng đi theo, ngoái đầu nhìn Lâm Trường Sinh và những người khác, trao một ánh mắt yên tâm.

"Quỷ Y tỷ tỷ, chúng ta bàn bạc một chuyện được không!"

Trần Thanh Nguyên nịnh nọt.

"Nói." Công Tôn Nam lời ít ý nhiều, thực sự không muốn nói chuyện nhiều với Trần Thanh Nguyên, sợ ảnh hưởng đến tâm cảnh.

"Hay là người làm trưởng lão cung phụng ở Huyền Thanh Tông của ta nhé!"

Trần Thanh Nguyên không vòng vo, nói thẳng ý định trong lòng.

"Cung phụng?" Bước chân của Công Tôn Nam khựng lại, liếc nhìn Trần Thanh Nguyên, cười lạnh: "Huyền Thanh Tông dù có chút tiếng tăm ở Phù Lưu tinh vực, nhưng chưa đủ sức mời ta. Nếu mỗi năm các ngươi biếu ta một mạch linh cực phẩm, ta có thể cân nhắc."

Hai người chưa ra khỏi đại điện, Lâm Trường Sinh và những người khác đều nghe thấy cuộc đối thoại.

Ban đầu khi nghe đến "cung phụng", tim mọi người như ngừng đập, trong mắt hiện lên vài phần kích động và mong đợi. Nếu mời được Quỷ Y làm trưởng lão cung phụng, Huyền Thanh Tông sẽ được lợi ích vô cùng lớn.

Tuy nhiên, câu trả lời của Công Tôn Nam khiến trái tim mọi người rơi xuống đáy vực, trong lòng cười khổ. Mỗi năm một mạch linh cực phẩm, ai có thể chịu nổi chi phí này chứ!

Cực phẩm linh mạch, có thể gặp mà không thể cầu. Huyền Thanh Tông to lớn là thế cũng chỉ có một mạch, hơn nữa còn là căn cơ của tông môn, cách vài năm mới có thể khai thác một lần, không thể làm tổn thương đến bản nguyên của linh mạch.

Một viên cực phẩm linh thạch tương đương với một trăm viên thượng phẩm linh thạch, mười vạn viên hạ phẩm linh thạch. Trân quý đến nhường nào, không cần nói cũng hiểu.

"Gặp gỡ tức là hữu duyên, chúng ta đừng nên bàn những thứ tục khí đó."

Trần Thanh Nguyên cười nói.

"Vậy sao ngươi lại tục khí như thế?"

Nghe Trần Thanh Nguyên nói, vừa muốn mời Công Tôn Nam làm cung phụng, lại không muốn trả giá cao, đúng là kiểu tay không bắt sói trắng!

"Ta là kẻ tục nhân, tất nhiên không tránh khỏi tục khí. Nhưng Quỷ Y tỷ tỷ thì khác, tỷ tựa thiên tiên hạ phàm, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, ở trong dòng nước đục mà vẫn giữ được sự thuần khiết. Nếu chúng ta bàn về linh thạch, chẳng phải là đã mạo phạm đến Quỷ Y tỷ tỷ hay sao?"

Trần Thanh Nguyên nịnh nọt một cách nghiêm túc.

"Hừ!" Trong lòng Công Tôn Nam rất hài lòng, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng hừ một tiếng: "Hoa ngôn xảo ngữ, vô nghĩa."

"Quỷ Y tỷ tỷ, tỷ suy nghĩ kỹ lại nhé."

Trần Thanh Nguyên kiên trì đuổi theo Công Tôn Nam.

Cho đến khi Công Tôn Nam tăng tốc, biến mất nơi chân trời, Trần Thanh Nguyên mới dừng lại, nhìn về phía xa xăm và thở dài mấy tiếng.

"Đến cũng đã đến rồi, sao không để lại cho ta chút bảo dược nào, đúng là keo kiệt."

Trần Thanh Nguyên khẽ lẩm bẩm.

Vì chút chuyện của Trần Thanh Nguyên mà Công Tôn Nam phải tới tận Lưỡng Giới tinh vực, không đòi chút phí tổn đã là tốt lắm rồi, vậy mà hắn còn mong được thêm. Nếu nàng mà nghe thấy, chắc chắn sẽ không dằn được cơn giận, thẳng tay tát cho hắn một bạt tai.

Trở về Huyền Thanh Tông, Trần Thanh Nguyên thấy Hàn Sơn vẫn đứng đó, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn mình: "Lão Hàn, nhà ngươi không có chuyện gì sao? Còn chưa đi?"

---

Bạn đang đọc [Dịch] Thiên Uyên

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!