Chương 62: [Dịch] Tọa Khán Tiên Khuynh

Dụ về (2)

Phiên bản dịch 3472 chữ

"Đồ háo sắc, ngươi lừa ta."

"Ừm?"

Nhan Thư Diệc nhìn hắn nói: "Ngươi là học tử của Thiên Thư Viện không sai, nhưng tên mà ngươi nói cho ta lại là giả."

Quý Ưu nín thở, tưởng tượng ra cảnh một thiếu nữ tuyệt mỹ ở Thịnh Kinh đi khắp nơi tìm Quý Bác Trường: "Ngươi đã muốn tới tìm ta, vì sao không nói trước một tiếng?"

"Ta vốn tưởng rằng biết ngươi ở Thiên Thư Viện, lại biết tên của ngươi, tìm kiếm hẳn là dễ dàng, lại không ngờ tới ngươi không nói thật, ta đành phải ở đây chờ."

"Lúc tới ngươi không nghĩ tới nếu không tìm thấy ta thì phải làm sao à?"

Nhan Thư Diệc thản nhiên nói: "Vốn chỉ là nhất thời hứng khởi, không tìm thấy ngươi thì quay về là xong."

Quý Ưu khóe miệng khẽ giật: "Cô nương cũng thật vô tư."

"Không được phép tùy tiện bình phẩm về tiên tử như thế."

Nhan Thư Diệc trừng mắt liếc hắn một cái, rồi chợt sững lại, cảm thấy ngữ khí của mình có chút kỳ quái.

Nàng bình thường không phải loại tính cách này, mà là kiểu người nghiêm túc, ít nói cười, cũng chưa bao giờ có ngữ khí kiêu căng như vậy, nhưng lạ thay cứ gặp hắn là lại như biến thành một người khác.

Là bởi vì họ đã cùng nhau tu hành một thời gian trong không gian không có người khác?

Lúc ấy cảm thấy ai cũng không quen biết ai, muốn làm gì thì làm, cho nên đã khẽ bộc lộ ra một chút bản tính khác với trước kia?

Không giống mình bình thường chút nào, ngược lại có chút kiêu căng, nghĩ tới đây, Nhan Thư Diệc có chút phiền muộn.

"Nơi này không phải chỗ nói chuyện, hay là đến viện của ta ngồi một lát?"

Nhan Thư Diệc hoàn hồn, không nhịn được ngước mắt lên: "Ngươi chỉ biết tên của ta, lại không tò mò xem rốt cuộc ta là ai sao?"

Quý Ưu đi trước dẫn đường, nói: "Linh Châu chỉ có một tông môn, điều này ta biết."

"Ta hơi đói rồi."

"Vậy trước tiên dẫn ngươi đi ăn cơm."

Mọi người còn đang chờ xem màn kịch tiên tử rút kiếm trừng trị kẻ vô lễ, lúc này lại hơi sững sờ, phát hiện sau khi hai người thì thầm to nhỏ, vị tiên tử kia vậy mà lại theo hắn rời khỏi Bạch Ngọc Đài, đi về phía Bích Thủy Hồ.

Đi ngang qua Ngộ Đạo Tràng, họ có thể thoáng thấy được vẻ mặt của nữ tử kia.

Họ phát hiện nàng tuy mang theo chút bực bội, nhưng không còn lạnh lùng như vừa rồi, hơn nữa còn từng bước đi theo, trông rất ngoan ngoãn.

Thấy được một màn này, người trong Ngộ Đạo Tràng đều có chút khó hiểu, ngay cả Sở Hà, Đỗ Trúc, Lục Thanh Thu cũng không nhịn được nhíu mày.

Vị tiên tử lạnh lùng không cho ai đến gần này sao lại như biến thành một người khác vậy, cứ thế bị dẫn đi rồi.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Vị tiên tử kia hình như chính là đến tìm hắn..."

Lục Thanh Thu quay đầu nhìn về phía Phương Nhược Dao, phát hiện đối phương cũng đang ngây người nhìn cảnh này.

Mà người ngây ngốc nhất chính là Bạch Như Long và Tiền Vân Tiêu, bọn họ vừa rồi thấy Quý Ưu đi về phía vị tiên tử kia, đã phải thốt lên Quý huynh quả nhiên là đạo (sắc) tâm (đảm) thông (bao) minh (thiên)!

Nhưng họ chết cũng không ngờ tới Quý huynh đi qua đó rồi, lại trực tiếp dẫn người ta về luôn.

Sự bất phàm của Quý huynh nhà ta, lẽ nào thật sự là ở đâu cũng bất phàm như vậy sao?

Cùng lúc đó, Quý Ưu và Nhan Thư Diệc đã lần lượt đi qua cây cầu đá trên Bích Thủy Hồ, vừa vặn ở đầu cầu gặp được Tào Kính Tùng.

Thấy Quý Ưu dẫn theo nữ tử kia đi tới, Tào Kính Tùng sững người một chút.

Vừa rồi ở Bạch Ngọc Đài thấy một đám học tử vây quanh một nữ tử, hắn từng mạnh miệng nói Quý Ưu tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Hay thật, hắn không khiến người ta thất vọng, quả thật không đi vây xem, mà là trực tiếp dụ về luôn…

Bạn đang đọc [Dịch] Tọa Khán Tiên Khuynh của Thác Na Nhi Liễu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2d ago

  • Lượt đọc

    65

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!