Chương 30: [Dịch] Tu Tiên, Ta Có Thể Xuyên Qua Thế Giới Khác

Tề Tựu (2)

Phiên bản dịch 6955 chữ

"Hô..."

Chu Cư thở hắt ra một hơi:

"Hoa Nhai Thất Phường?"

"Không sai!" Phương đại nhân giọng nặng nề:

"Theo Phương mỗ thấy, Hoa Nhai Thất Phường chính là ung nhọt của Việt Thành, nơi này không trừ thì dân chúng Việt Thành vĩnh vô ngày yên."

"Chư vị!"

"Vì bách tính, vì Việt Thành, Phương mỗ khẩn cầu chư vị ra tay tương trợ, trừ bỏ Hoa Nhai Thất Phường!"

Nói rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hướng về phía mọi người trong sân thi lễ sâu sắc.

"Không thể!"

Thân Hổ sắc mặt đại biến, vội vàng đứng dậy ngăn cản:

"Phương đại nhân, vạn vạn không thể."

"Bành!" Lỗ Trữ vỗ bàn đứng lên, mặt đỏ bừng giận dữ nói:

"Việc này Lỗ mỗ nguyện ý góp sức! Lỗ mỗ ta làm nghề mổ lợn, tay dính đầy máu tanh, nhưng cũng... nhưng cũng..."

"Bọn người này thật đáng chết!"

"Không sai." Lam Kỳ Thắng sầm mặt gật đầu:

"Trong số chúng ta đây, nhà ai mà chưa từng có người thân, gia quyến mất tích? Không có người đi cùng, ta chẳng bao giờ dám để nữ nhi ra ngoài một mình."

"Là cực!"

"Tuy ta thường lui tới Hoa Nhai, nhưng cũng chướng mắt những chuyện ác đức bọn chúng làm, đúng là ung nhọt của Việt Thành không sai."

"..."

Ai nấy đều kích động, vẻ mặt phẫn nộ.

"Tấm lòng yêu dân của Phương đại nhân, chúng ta vô cùng bội phục, cũng nguyện ý góp sức." Một vị võ quán chủ lên tiếng:

"Chỉ là..."

"Việc thế này tại sao lại muốn chúng ta ra tay?"

Mọi người nhìn nhau.

Đúng vậy!

Hoa Nhai Thất Phường làm chuyện ác người người đều biết, cho dù là trừ bỏ, cũng nên nha môn hoặc trú quân gần đó ra tay mới đúng, tệ hơn nữa còn có hộ viện trong nhà quan viên trong thành, cũng không đến lượt các võ quán.

"Nha môn nhân thủ không đủ, trú quân khó có thể dễ dàng điều động, về phần phú hộ hộ viện..."

Phương đại nhân lắc đầu:

"Không nhắc tới thì hơn!"

Kỳ thật mọi người đều rõ ràng, Hoa Nhai Thất Phường bối cảnh phức tạp, có liên quan mật thiết với một số phú hộ trong thành, nếu dễ dàng trừ khử được thì cũng không đợi đến hôm nay.

Rà khắp cả Việt Thành, chỉ có các võ quán mới tập hợp đủ nhân thủ, lại không dính líu gì tới Hoa Nhai.

Không!

Võ quán phỏng chừng cũng khó mà hoàn toàn trong sạch.

Chu Cư như có điều suy nghĩ.

Trong sân có hơn hai mươi nhà võ quán, thêm người của Lỗ Trữ, tụ tập mấy trăm người hẳn là không thành vấn đề, thậm chí trên ngàn đều có khả năng.

Cũng chưa hẳn là không thể nhất cử bình định Hoa Nhai, nhưng Hoa Nhai Thất Phường cũng chẳng phải hạng dễ đối phó, thật sự động thủ thì các võ quán cũng tổn thất nặng nề, do đó dù lòng đầy căm phẫn cũng chưa chắc có mấy ai thật sự muốn làm.

Quả nhiên.

Tầm mắt hắn đảo qua, tuy rằng không ít người căm phẫn bất bình, nhưng cũng có một bộ phận ánh mắt lấp lóe không yên.

'Hoa Nhai Thất Phường quanh năm chiêu mộ hộ vệ, trong đó không ít hộ vệ xuất thân võ quán, phỏng chừng Thất Phường cùng một ít võ quán có quan hệ hợp tác.'

Chu Cư trong lòng khẽ động, âm thầm lắc đầu.

'Phương đại nhân làm vậy chắc chắn khó thành, không đúng..., Phương Thạch Am tuyệt không phải kẻ tầm thường, ông ấy sẽ không nghĩ đến điều này sao?'

"Hô..."

Ngay lúc hắn đang trầm tư, một vật từ ngoài sân bị người ta ném vào, rơi mạnh xuống một cái bàn.

"Cái gì đó?"

"Tránh ra!"

"Tưởng Bình!" Phương đại nhân sắc mặt ngưng trọng:

"Xem xem là thứ gì."

"Vâng."

Tưởng Bình siết chặt tay cầm đao, cẩn thận đi tới gần, dùng đao khều mở vật bọc trong tấm vải đen.

"Xoạt..."

"Đầu người!"

"Không đúng, đây là Tần bảo chủ của Tần Gia Bảo!"

"Cái gì?"

Mọi người nhìn nhau, vừa rồi còn có người nhắc tới Tần bảo chủ chưa đến, xem ra bây giờ là không đến được nữa rồi.

Hoa Nhai Thất Phường ra tay?

Tần bảo chủ thực lực không kém, ra ngoài lại có hộ vệ trong bảo đi cùng, nếu đối phương có thể giết chết Tần bảo chủ, những người ở đây lại có mấy ai dám chắc mình sẽ không xảy ra chuyện?

Thấy vậy,

Trong mắt không ít người đều lộ ra vẻ muốn rút lui.

"Hắc hắc..."

Tiếng cười lạnh lẽo vang lên, không rõ từ phương nào truyền đến, khi đông khi tây, phiêu bồng bất định.

"Họ Phương kia, có việc làm được, có việc không làm được, ngươi nếu không hiểu, lần sau cái đầu bị ném tới đây chính là của ngươi."

"Càn rỡ!" Đồ tể Lỗ Trữ giận quát một tiếng, thân thể bỗng nhiên xông ra, năm ngón tay nắm quyền đấm về phía góc tối:

"Lén lén lút lút, cút ra đây cho ta!"

"Bành!"

Một bóng đen từ trong bóng tối vọt ra, tung một cú đá trúng vào nắm đấm lao tới của Lỗ Trữ, cả hai lập tức cùng lùi lại.

"Tôi Thể?"

Lỗ Trữ hai mắt trợn tròn:

"Lại nữa!"

"Hừ!" Hắc y nhân hừ lạnh:

"Vậy mà có thể phát hiện ra ta, thảo nào có người nói mũi của ngươi thính như mũi chó, đáng tiếc công phu không đến nơi đến chốn."

Trong lúc nói chuyện, hai người đã giao thủ mấy chiêu.

Lỗ Trữ quyền pháp cương mãnh, chiêu thức hung hãn, nhưng đến vạt áo của đối phương cũng không chạm tới được, đã bị đá bay ra ngoài.

May mà lão da dày thịt chắc, không hề bị thương, hét lớn một tiếng đoạt lấy trường đao trong tay một nha dịch rồi lại lao tới.

Thất Xảo Đao!

Hoàn toàn trái ngược với thân hình đồ sộ, đao pháp của Lỗ Trữ lại vô cùng tinh xảo, chiêu thức nhanh nhẹn, biến ảo.

Trong nháy mắt, vô số bóng đao trong sân chồng lên nhau, thân hình của hắc y nhân dường như bị nhấn chìm hoàn toàn trong đó.

Có người không nhịn được tán thán:

"Đao pháp hay!"

Khi thi triển quyền pháp, Lỗ Trữ ba chiêu hai thức đã bị người đánh lui, tay nắm trường đao lại chiếm thế thượng phong.

Ít nhất là cho người ta cảm giác như vậy.

"Võ học chiêu thức, trước nhập môn, sau thuần thục, sau đó chiêu dữ lực hợp, rồi sau đó mới là lực dữ khí hợp."

Hắn khẽ gật đầu, nói:

"Người có thể làm được lực dữ khí hợp rất ít, mấy năm trước ta cùng Lỗ Trữ giao thủ, lão còn chưa làm được."

"Không ngờ..."

"Lão tuổi này còn có thể tiến thêm một bước."

"Thân quán chủ." Hắn mở miệng:

"Theo ý quán chủ, Lỗ chưởng quỹ có thể hạ được đối thủ không?"

"Khó nói." Hắn lắc đầu:

"Đao pháp của lão Lỗ Trữ thích hợp nhất là song thủ đoản đao, cũng là do lão quanh năm mổ lợn mới luyện ra được bản lĩnh này, nếu lão cầm hai thanh Sát trư đao gia truyền kia, ta cũng phải lui ba phần, hiện tại không có binh khí thích hợp, trừ phi tu luyện đến cảnh giới khí dữ ý hợp, bằng không dùng trường đao thi triển chung quy kém một chút."

"Người kia thối pháp bất phàm, chưởng pháp cũng rất tinh diệu, muốn hạ gục e rằng cần tốn chút công phu."

Hắn chậm rãi gật đầu.

Xem ra, Thân Hổ xem trọng Lỗ Trữ hơn.

Chiêu dữ lực hợp, lực dữ khí hợp, khí dữ ý hợp, ba loại cảnh giới của võ đạo chiêu thức, bản thân hắn ước chừng vừa mới chiêu dữ lực hợp.

Nếu là bản thân...

Hắn thử đặt mình vào trận, mày khẽ nhíu lại.

Thập Tam Hoành Luyện rất mạnh, nhưng không có khí huyết bộc phát chung quy chỉ là ngoại luyện đệ nhị trọng, Cân Cốt cảnh, nếu không thể trước khi khí huyết tiêu hao hết đánh bại đối thủ, người thua chính là hắn.

Nói cách khác.

Hắn hiện tại, đối phó với Tôi Thể bình thường còn được, đối mặt với những người Tôi Thể mấy chục năm như Thân Hổ, Lỗ Trữ thì có phần không bằng.

"Không ổn!"

Sắc mặt Hắn đột nhiên đại biến, thân hình lóe lên xông ra:

"Lỗ huynh cẩn thận!"

Bạn đang đọc [Dịch] Tu Tiên, Ta Có Thể Xuyên Qua Thế Giới Khác của Mông Diện Quái Khách

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7d ago

  • Lượt đọc

    32

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!