Chân còn chưa kịp đạp xuống, hắn ta lại nghe thấy tiếng gió, nhìn lại, chỉ thấy một bộ khô lâu nhảy lên trên đỉnh đầu của hắn ta, hai tay cầm một thanh đại liêm đao, xoay tròn bổ tới hướng cổ của hắn ta.
Kiếm sĩ trọng giáp đột nhiên có dự cảm không rõ, rụt cổ lại, ý muốn tránh thoát lưỡi liềm, dưới tình huống bình thường hắn ta lười phải né tránh, có rất ít đòn tấn công có thể đánh phá được phòng ngự của hắn ta, cho dù có, cũng sẽ không chết người, vết thương đau đớn nho nhỏ, đối với hắn ta mà nói ngay cả gãi ngứa cũng không được tính.
Thế nhưng đối mặt với lưỡi liềm của bộ khô lâu này, bản năng mãnh liệt của hắn ta nói cho hắn ta biết, nguy hiểm!!
Nhưng mà An Cách chỉ khéo léo vặn một cái, lưỡi liềm đã chếch xuống dưới mười mấy độ, vẫn xẹt qua cổ của hắn ta như thường.
Lưỡi liềm giống như hư ảnh trực tiếp xuyên qua cổ của hắn ta, kéo linh hồn của hắn ta ra, kiếm sĩ trọng giáp không hề bị thương chút nào, nhưng lại trực tiếp đổ rạp xuống, phòng ngự trọng giáp có dày đi nữa cũng vô dụng, lưỡi hái Tử Thần không phải là đòn tấn công vật lý.
Một cước đá văng thi thể của kiếm sĩ trọng giáp ra, An Cách ôm lấy đầu của tiểu cương thi, thương tâm ‘gào!’ một tiếng.
Bình thường hắn rất ít khi có cảm xúc thương tâm, từ phi cây trồng khô héo, nhưng sự thương tâm mà tiểu cương thi mang đến, còn mạnh mẽ hơn gấp bội so với cây trồng kia mang tới.
Vừa gào một tiếng, Thiên Sứ khô lâu vỗ vỗ hắn, chỉ về phía bên cạnh, tiểu cương thi bên cạnh thân thể không đầu đứng lên, giang hai tay ra, xoay vòng quanh giống như uống rượu say.
An Cách khẽ nghiêng đầu, đột nhiên nhớ tới, linh hồn của Thi Vu không ở trong đầu, mà là ở vị trí trái tim, nói cách khác tiểu cương thi không chết.
Thương tâm vô ích, An Cách vỗ một cái vào đầu của tiểu cương thi trong ngực, sau đó trả lại cho nó.
Linh hồn của Thi Vu mặc dù không ở trên đầu, nhưng chúng nó cảm nhận thế giới bên ngoài vẫn dựa vào đôi mắt, đầu rơi mất, nó cũng chỉ có thể một lần nữa quan sát từ linh hồn trong ngực, cần phải thích ứng lại từ đầu.
Tiểu cương thi ôm lấy đầu của mình, vặn lên cổ của nó, đáng tiếc là nó đã quên, đầu là bị chém xuống, vết cắn trơn nhẵn, không có cách nào cố định được, có vặn thế nào cũng không được.
An Cách nhìn một vòng, bắt lấy một khô lâu có hình thể gần giống như tiểu cương thi, vặn khớp nối xương sống của cổ nó xuống, thay lên cổ của tiểu cương thi, lúc này mới vặn đầu lên được.
Khô lâu mất đi xương sống dẫn đến việc đầu và thân tách rời, quai hàm im lặng đóng mở, giống như là đang lên án hành vi cướp giật như thế này của An Cách.
Tiểu cường thi sau khi lắp xong đầu cuối cùng không còn xoay vòng quanh nữa, quay người lại chỉ vào chiến sĩ trọng giáp đang rơi vào lưu sa kia, phẫn nộ kêu lên với An Cách: “Gào!”
Lư Sắt chém bay chiến sĩ trọng giáp trước mặt, cảnh giác liếc nhìn kỵ sĩ nở nụ cười xấu xa ở cách đó không xa, dựa vào thực lực của hắn ta, đánh giết một tên kiếm sĩ trọng giáp không khó, nhưng cái khó ở đây là phải làm chuyện này dưới sự bao vây của quá nhiều người.
Không thể không nói, phòng ngự của những tên kiếm sĩ trọng giáp này thật sự cực kì kinh khủng, trọng giáp trên người không nói, Lư Sắt dùng phương thức độn kích cũng vô dụng, đổi lại là người bình thường, Lư Sắt độn kích một cái là phải xuất huyết bên trong ngay.
Kiếm không thể xuyên qua, độn kích cũng không nát, cuối cùng Lư Sắt đá xuống dưới, liên tục đá vào đầu gối, cứ thế mà đá gãy đầu gối của hắn ta, lúc này mới tìm được khe hở đằng sau cổ của hắn ta, cổ tay chặt mạnh xuống, đấu khí xâm nhập nổ tung, mới chém bay được tên kiếm sĩ trọng giáp này.
Sức phòng ngự kinh người, nhưng sức chiến đấu thật ra lại không cao, tới lui cũng chỉ biết chém nghiêng quét ngang cũng không thấy có ba động của đấu khí, tất cả đều dựa vào sức lực của bản thân, kẻ địch vô cùng cổ quái như vậy, cộng thêm trên người có mùi hôi như có như không, Lư Sắt vô cùng hoài nghi dưới lớp áo giáp không phải là con người.
Có sự nghi ngờ này, Lư Sắt đương nhiên muốn kiểm tra, cảnh giác Lực Áo Nạp Đức, muốn vén mũ giáp của kiếm sĩ trọng giáp.
Lộc cộc... Chiến mã dưới người Lực Áo Nạp Đức nhấc chân lên giậm chân tại chỗ, gần như bắn vọt một cái, đã vọt tới trước mặt Lư Sắt, Lực Áo Nạp Đức vung ra một kiếm.
Lưu Sắt vẫn luôn cảnh giác hắn ta, nhưng mà tốc độ của chiến mã vẫn nằm ngoài dự đoán của hắn, có chút chật vật đón đỡ huy kiếm, thuận thế lùi lại vài chục bước, rời ra khoảng cách an toàn.
“Đây là ngựa gì vậy?” Lư Sắt kinh ngạc, con ngựa này không di chuyển thì thôi, di chuyển thì cứ như lôi đình, xem ra cũng không phải loại đơn giản.