Chiến mã vậy mà lại nhếch miệng, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ: “Ngựa cái gì mà ngựa? Cả nhà ngươi mới là ngựa, cái tên không có kiến thức, nhìn cho rõ ràng đi, Độc Giác Thú, Kỳ Lân Thiểm Điện.”
Thiểm Điện giơ móng lớn của mình lên, tùng tùng tùng gõ lên cái trán của mình, động tác mạnh đến mức, suýt chút nữa thì khiến Lực Áo Nạp Đức văng ra khỏi lưng.
Lư Sắt suýt rớt cằm xuống đất, kinh ngạc hỏi: “Sừng của ngươi đâu?”
Mặc dù thế giới này không có loại sinh vật kỳ lân này, nhưng Lư Sắt đã từng đọc sách, biết kỳ lân phải có sừng mới đúng, nhưng con ‘ngựa’ ở trước mắt này cái trán trụi lủi, đâu có bóng dáng của cái sừng nào?
Thiểm Điện hình như đã biết sẽ bị hỏi vấn đề này, thẳng thắn dứt khoát trả lời: “Rơi mất, hừ!” Nói xong cũng nghiêng đầu sang chỗ khác cũng không tiếp tục quan tâm đến Lư Sắt.
Ánh mắt của Lư Sắt quay lại trên người của Lực Áo Nạp Đức, cưỡi một con kỳ lân di chuyển như lôi đình, thực lực của bản thân cũng không yếu: “Thực lực của Đại Kiếm sư, ngươi là ai?”
Người thành thạo chỉ cần thử một chút là biết ngay, một kiếm vừa rồi kia, Lư Sắt đã biết được đại khái đoán được thực lực của Lực Áo Nạp Đức, ít nhất cũng là trình độ của Đại Kiếm sư.
Mặc dù thấp hơn so với Lư Sắt một cấp, nhưng kết hợp với vật cưỡi thì sẽ khác, dựa vào vật cưỡi là kỳ lân chẵng những gia tăng tốc độ, trí lực cũng cao, có thể phát huy ra trình độ một cộng một lớn hơn hai một cách dễ dàng. Huống hồ Lực Áo Nạp Đức còn có ma pháp, rõ ràng là một thánh kỵ sĩ.
“Đúng là người man rợ của vực sâu, một chút lễ phép cũng không có, khi hỏi danh tính của người khác, không phải nên nói danh tính thân phận của mình trước hay sao?” Lực Áo Nạp Đức từ yên của chỗ ngồi móc ra roi ngựa, vung một cái lên trên mặt đất, quấn lấy cổ kiếm sĩ trọng giáp bị Lư Sắt chém lăn, nhấc lên.
Kiếm sĩ trọng giáp cứ như vậy bị treo cổ, mềm nhũn tựa vào bên cạnh kỳ lân, Lực Áo Nạp Đức một tay lấy ra Thánh quang, ấn lên trên miệng vết thương ở sau cổ.
“Hàn Băng thành chủ, Kiếm Thánh Lư Sắt - Lạc Phân, ngươi rốt cuộc là ai!” Lư Sắt tò mò về thân phận của đối phương, không muốn lãng phí thời gian tranh chấp chuyện này, nhanh chóng nói ra tên của mình, sau đó hỏi.
“Cái tên thật ngắn, không hổ là người man rợ của vực sâu.” Lực Áo Nạp Đức mỉm cười lắc đầu, ưu nhã nói: “Ta là quan chỉ huy của Thánh Phong quân, thần kỵ sĩ, người chinh phục An Tức thâm uyên, Lực Áo Nạp Đức - Thánh - An Đông Ni - Áo Cổ Tư - A Mỗ Tư - Lạc Khắc - A Mỗ Tư Đặc - Lãng...”
Lực Áo Nạp Đức đọc một dòng tên khoảng tám mươi sáu chữ, Lư Sắt nghe vậy suýt chút nữa thì ngáp ngủ.
“Được rồi được rồi, tiên sinh vừa dài vừa có mùi, ngươi nói vực sâu An Tức, không phải đang ám chỉ nơi này đấy chứ?” Lư Sắt đưa tay chỉ xuống dưới mặt đất, kinh ngạc nói.
Lực Áo Nạp Đức cũng không tức giận, mỉm cười nói: “Gọi ta là Lực Áo Nạp Đức là được rồi, đương nhiên, ta đã từng chinh phục rất nhiều nơi, ngay cả ta cũng không nhớ quá rõ, đối với các ngươi tất nhiên càng không có ý nghĩa, chỉ có nơi này mới có ý nghĩa đối với các ngươi, cứ gọi là vực sâu An Tức đi, dù sao không bao lâu nữa cũng sẽ bị ta lãng quên, gọi là gì cũng được.”
Lư Sắt sững sờ hồi lâu, vất vả lắm mới thốt ra một câu: “Đã có người nào nói với ngươi, cách nói chuyện của ngươi rất muốn ăn đòn chưa?”
“Chắc là có, nhưng ai lại quan tâm đến tiếng nói của sâu kiến chứ? Tốt hơn hết là ngươi vẫn nên đánh bại người hầu của ta trước rồi nói sau.”
Kiếm sĩ trọng giáp bị Lực Áo Nạp Đức dùng roi ngựa quấn lấy cổ lắc lắc đầu, dựa vào sức lực của chính mình đứng thẳng lên một lần nữa.
Sau khi Lực Áo Nạp Đức buông tay ra, nhanh chóng ghét bỏ phủi tay, sau đó lấy từ trong túi ở yên ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, cẩn thận lau sạch, lau xong, chiếc khăn rõ ràng rất chất lượng bị ném xuống đất.
Lư Sắt nhướng mày, vậy là chữa khỏi rồi? Không đúng, cho dù đã chữa khỏi vết thương ở trên cổ, đầu gối thì sao? Tại sao có thể đứng lên được?
Đặc điểm đánh không chết của kiếm sĩ trọng giáp, cộng với mùi hôi như có như không, khiến Lư Sắt rất nghi ngờ trong áo giáp có phải là sinh vật bất tử hay không, đặc biệt là sau khi chém lăn, vết thương trên cổ vậy mà lại không chảy máu.
Nhưng bây giờ xem ra không giống, kiếm sĩ trọng giáp vậy mà không sợ Thánh quang, còn có thể dùng Thánh quang chữa trị.
Kiếm sĩ trọng giáp lắc lắc đầu, hiển nhiên đã không còn bị thương tích ảnh hưởng đến, hắn ta nhặt trường kiếm trên mặt đất lên, sải bước ép về phía Lư Sắt.
“Có thể giết ngươi một lần, thì có thể giết ngươi mười lần.” Lư Sắt khẽ kêu lên một tiếng, nghiêng người lóe lên chém vào kiếm sĩ trọng giáp, trở tay một cái cổ tay chém bổ vào khe hở phía sau cổ đối phương, đấu khí xâm nhập, xé mở một cái miệng lớn, một kiếm lại chém xuống lần nữa, chặt đứt đầu của kiếm sĩ trọng giáp xuống.