Vốn dĩ nói gần như, là cũng bởi vì vẫn còn có một tầng quan hệ có Mã Đức cầm đầu, hắn ta từ đầu đến cuối chỉnh đốn mãi không xong.
Mã Đức có tính khí nóng nảy, không giữ một giữ miệng, nhưng hắn ta lại rất biết cách thu phục lòng người, những thánh kỵ dưới trướng trung thành tuyệt đối với hắn ta, hơn nữa còn có một phụ tá anh tuấn thông minh.
Mặc dù Mã Đức chỉ có thực lực của thánh kỵ cấp bảy, nhưng mà khi đội thánh kỵ tập hợp lại cùng nhau, cho dù là Kiếm Thánh cũng chưa chắc đã có thể bắt được.
Nhận được tin tức, nơi sản xuất ra dịch tinh hoa có một vị Kiếm Thánh, Lực Áo Nạp Đức liền biết cơ hội tới.
Giấu diếm tình báo quan trọng, cộng với vài mệnh lệnh không hợp lý, có thể khiến cho tính khí nóng nảy tự phụ của Mã Đức ném lên đại bộ đội, thánh kỵ đơn độc xuất động, tự mình đi chịu chết.
Lực Áo Nạp Đức cũng không dám chắc chắn sự sắp xếp như thế này có thể hại chết Mã Đức hay không, bởi vì thực lực của đội thánh kỵ này quá mạnh, còn có chiến mã và chiến kỹ quần thể, cho dù đánh không lại Kiếm Thánh, cũng bỏ chạy rất dễ dàng, giết chết bọn hắn cũng không dễ gì.
Nhưng không sao, lần này không được lần sau lại đến, dù sao vẫn còn nhiều cơ hội, làm lãnh đạo, không sợ không có cơ hội giết chết thuộc hạ.
Không ngờ rằng rất nhanh đã có tin tức tốt truyền đến, Mã Đức và phó quan của hắn ta rơi vào vòng vây của khô lâu, Mã Đức cố đánh mà chết, phó quan cản ở phía sau chết trận, mười tên thánh kỵ chỉ có tám tên chạy trốn về được.
Lực Áo Nạp Đức cực kỳ vui vẻ, ngay cả phó quan cũng đã chết, đây là kết quả không còn gì tốt hơn được nữa.
So với Mã Đức, Lực Áo Nạp Đức càng kiêng dè tên phó quan thông minh kia hơn, đối phương là người có thể nhìn thấy sắp xếp của hắn ta nhất, cũng bởi vì sự tồn tại của tên phó quan này, mới làm cho Lực Áo Nạp Đức không dám dùng thủ đoạn triệt để hơn để đối phó Mã Đức, hiện tại thật sự là quá tốt rồi, đều đã chết.
Mấy tên không có mắt đã chết, việc hiện tại cần làm, chính là nắm chắc vùng vực sâu này trong lòng bàn tay, nắm chắc nguồn tài nguyên này trong lòng bàn tay, cho nên hắn ta mới lật ra tất cả quân bài cuối cùng của mình.
Ánh sáng đầu tống thu lại, lộ ra Lực Áo Nạp Đức và con ngựa cao to bên cạnh hắn ta, còn có hai mươi chiến sĩ trọng giáp giống như bình sắt, đi theo phía sau hắn ta.
Nhìn thấy đội hình này, mọi người vốn dĩ lòng tràn đầy mong chờ quân tiếp viện ngẩng người.
“Đây...đây là nhóm đầu tiên sao? Bọn họ là ai?” Không biết ai đã lẩm bẩm đặt câu hỏi.
Số lượng quá ít, dựa vào quy mô trận truyền tống không gian của Thánh Phong quân, một lần có thể đầu tống tới khoảng một trăm người, đổi thành vật tư có thể đầu tống tới khoảng một trăm năm mươi tấn, hiện tại chỉ đưa tới hai mươi mốt người, cực kì lãng phí năng lực của đầu tống.
Hơn nữa những người đầu tống tới, ngoại trừ Lực Áo Nạp Đức, tất cả mọi người không biết những chiến sĩ trọng giáp còn lại.
Trong Thánh Phong quân đã có thuẫn sĩ trọng giáp được sắp xếp ở đây, thế nhưng những chiến sĩ trọng giáp ở trước mắt này trên người lại mang áo giáp rất nặng, cổ xưa, hiện đầy các vết tích đã qua sử dụng, giống như hàng cũ không biết tìm được ở nơi nào.
Nhưng mà nhìn qua chất lượng lại vô cùng tốt, không giống với thuẫn sĩ trọng giáp, nói thật ra, những thuẫn sĩ trọng giáp kia nói là giáp ‘nặng’, nhưng áo giáp lại nhẹ đến mức không bằng cả giáp kỵ sĩ của Mã Đức, phòng ngự duy nhất trên người chỉ có tấm lá chắn kia.
Mã Đức đã từng vô cùng nghi ngờ, có người đã nuốt ngân sách trang bị của thuẫn sĩ trọng giáp, làm ra những chiếc ‘trọng giáp’ giả kém chất lượng, dẫn đến việc khi đối mặt với Lư Sắt, vừa đối mặt đã bị chém mấy cái.
Hiện tại nhóm trọng giáp bằng sắt này lại có chất lượng tuyệt vời, nên dày thì dày, nên giảm thì giảm, nên tán thì tán, nên hoạt động thì hoạt động, xem xét từ tất cả phương diện đều rất hoàn hảo, vô cùng có ích.
Trừ chuyện đó ra, trên cánh tay của chiến sĩ trọng giáp còn mang theo một lá chắn nhỏ, hai tay cầm trọng kiếm.
Một bộ trang bị như thế này, phải hơn sáu bảy mươi cân.
Nhưng mà những điều này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là, mọi người không biết những người này. Chiến sĩ trọng giáp kéo mặt nạ chỉ lộ ra hai khe hở, ngay cả con mắt cũng không nhìn thấy, lại mang đến cho mục sư một loại cảm giác không thoải mái, còn có một mùi hôi loáng thoáng.
Lực Áo Nạp Đức mỉm cười, kéo mặt nạ xuống xoay người lên ngựa, nhẹ nhàng vung tay lên, chiến sĩ trọng giáp sau lưng dậm chân tiến lên, sau mấy bước đã bắt đầu chạy chậm tiến về phía trước, chạy về phía mở rộng của doanh trại.