Sau khi làm xong hủ tro cốt, Tô Bạch nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trán của hắn toát ra rất nhiều mồ hôi.
Loại chuyện lấp hốc này cũng không xem là khó.
Nhưng mà thật sự vẽ hơn mười lần, che phủ, chờ đợi, vẫn là rất hao tổn tâm sức.
May là hiện giờ đã hoàn thành.
Làm xong hủ tro cốt, Tô Bạch quét dọn phòng một chút, tiếp theo tắm rửa một cái rồi lên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi hắn rời giường, đánh răng rửa mặt.
Hơn nữa hắn chuyển 28 vạn trong thẻ ngân hàng vào bên trong tài khoản chứng khoán.
“Hiện giờ là tám giờ, còn có thời gian ăn bữa sáng.” Tô Bạch nhìn thời gian, bao lại hủ tro cốt đã làm xong, mang theo cuốn sổ, đi xuống dưới lầu.
Đêm qua hắn làm hủ tro cốt đến quá trễ, cho nên buổi sáng hôm nay thức dậy hơi muộn, bình thường sáu bảy giờ là hắn đã rời giường.
Tới dưới lầu, Tô Bạch lại đi tới cửa hàng cháo.
Lại chọn hai lồng màn thầu hấp, hai cái bánh quẩy, và một chén cháo gạo kê.
Lúc đi vào cửa hàng cháo, hắn đã phát hiện Hồ Nguyệt Phương đang ăn sáng, vuốt di động.
“Chào buổi sáng, chị Hồ.” Tô Bạch cười chào hỏi với đối phương, ngồi xuống ở đối diện nàng: “Ngày hôm qua rất bận sao? Nhìn khí sắc ngươi không tốt lắm.”
“Haiz, hai ngày này thay ca, tương đối bận.” Hồ Nguyệt Phương nghe vậy, thở dài nói.
“Vậy cũng phải chú ý đến cơ thể.” Tô Bạch cười nói.
Tiếp theo, giọng hắn ngừng lại một chút, hơi thắc mắc hỏi: “Đúng rồi chị Hồ, sáng nay ta thấy ngươi nói chuyện với một người râu quai nón, người kia là ai vậy? Thoạt nhìn không giống người tốt gì.”
Lúc hắn vừa mới đánh răng, chú ý tới Hồ Nguyệt Phương lại tiếp xúc với tên râu quai nón kia.
Nghe được lời Tô Bạch nói, Hồ Nguyệt Phương lắc đầu, cười nói: “Tiểu Tô, ngươi trông mặt mà bắt hình dong như vậy cũng không tốt, người kia, thật ra là người tốt.”
“A, sao lại nói vậy.” Trên mặt Tô Bạch có ý cười, trong lòng đã có lệ khí nhè nhẹ sinh ra.
Nếu nói người kia là người tốt, vậy hắn là cái gì?
Hắn là người xấu sao? Xứng đáng bị đối phương giết chết là?
“Người kia, lại nói cũng đáng thương, mẹ của hắn bị nhiễm trùng đường tiểu, mỗi tháng thẩm tách đều phải tốn một hai vạn tệ. Hắn đi sớm về khuya, mỗi ngày làm việc cực khổ, là vì cứu mạng mẹ của hắn.” Hồ Nguyệt Phương thở dài: “Cho nên, ngươi nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, thật ra hắn là một người không tệ, trên thế giới này, có thể làm tới bước này như hắn, vẫn là rất ít.”
“Nghe chị Hồ nói như vậy, quả thật là hắn không tệ.” Nụ cười của Tô Bạch càng sâu vài phần, mơ hồ có một loại cảm giác làm cho người ta phát lạnh.
Nhưng mà rất nhanh hắn đã phản ứng lại, thu lại nụ cười, hỏi tiếp: “Chị Hồ, ta nghe nói thẩm tách chỉ là kéo dài tuổi thọ của người bệnh, không thể trị tận gốc.”
“Ừ, quả thật là như vậy.” Hồ Nguyệt Phương cũng không có phát hiện sự khác thường của Tô Bạch, giải thích nói: “Thẩm tách chính là một loại cách thức dùng máy móc thay thế công việc của thận trên cơ thể người, nếu như thật sự muốn trị liệu, vẫn là cần thay thận.”
Nói đến đây, nàng thở dài: “Nhưng mà chi phí thay thận cao đến hơn 50 vạn, cái này không phải là thứ Đinh Tuấn có thể gánh vác được.”
Nghe được lời của nàng, trong lòng Tô Bạch cũng hiểu rõ được tại sao râu quai nón muốn cướp tiền của mình.
Chỉ là, cho đến bây giờ, vẫn có một thắc mắc quay quanh hắn.
Cho đến bây giờ hắn vẫn làm không rõ, râu quai nón kia làm sao biết nhà mình có tiền mặt.
Lúc trước, mẹ của hắn có một loại sở thích giữ tiền ở trong nhà, cũng truyền thói quen này cho hắn.
Nhưng mà sở thích này ngoại trừ hắn và cha ra, không có người nào khác biết.
Lúc ấy tổng cộng có 21 vạn tệ, đều bị đối phương cướp đi rồi.
“Ha…” Tô Bạch lắc đầu trong lòng, cũng không để ý đến việc này lắm.
Đã tìm được hung thủ rồi, chuyện đối phương làm sao biết nhà hắn có tiền còn quan trọng sao?
Đinh Tuấn phải không?
Tô Bạch đã nhớ kỹ tên của đối phương.
“Vậy quả thật là rất khổ, là ta trông mặt mà bắt hình dong.” Tô Bạch gật đầu.
Cũng chính vào lúc này, nhân viên cửa hàng cháo đem bữa sáng tới.
Tô Bạch nhận bữa sáng, làm bộ như vô tình hỏi: “Đúng rồi, chị Hồ, Đinh Tuấn kia bình thường mệt như vậy, hẳn là rất ít khi ở bên cạnh mẹ của hắn nhỉ, vậy mẹ của hắn ở bệnh viện có phải là rất cô đơn không.”
“Ừ, bình thường hắn đều đi làm ở bên ngoài, cũng là buổi tối làm bạn với mẹ của mình một chút.” Hồ Nguyệt Phương gật đầu, nói đến đây, giọng nói của nàng hơi hơi ngừng lại, sau đó lắc đầu thở dài nói: “Chỉ là mẹ của hắn…”
Nói đến đây, nàng cảm giác hôm này mình nói hơi nhiều, lại cũng không tiếp tục nói nữa.
Bất kể là nói thế nào, bàn tán về người bệnh ở bên ngoài bệnh viện, dù sao vẫn không phải là một chuyện tốt.
Nếu bị người bệnh biết, rất có thể sẽ dẫn đến phiền toái.
Thấy Hồ Nguyệt Phương không nói, Tô Bạch cũng sẽ không hỏi lại.
Bản thân hắn tiếp xúc với đối phương là có chút ý đồ không tốt, cho nên nói bóng nói gió là được, không cần phải làm cho đối phương gặp nguy hiểm.
Sau đó, Tô Bạch lại nói về một ít chuyện khác với Hồ Nguyệt Phương, trái lại cũng nói đến vô cùng hòa hợp.
Chờ sau khi ăn xong, thời gian cũng tới tám giờ rưỡi rồi.
Sau khi Tô Bạch tạm biệt Hồ Nguyệt Phương, bắt đầu đi xe buýt quay về cửa hàng quan tài.
“Chín giờ mười lăm phút.” Ngồi trên xe buýt, Tô Bạch nhìn thời gian một chút, phát hiện 28 vạn tệ đã chuyển từ thẻ ngân hàng vào tài khoản chứng khoán.
Tiếp theo, hắn tìm được cổ phiếu ngày hôm qua kia, giá hiện giờ là 18.39, lúc đấu giá cuộc gọi đã bắt đầu giảm rồi.
Tô Bạch suy nghĩ một chút, lệnh chờ, 15.83, mua 17600 cổ phiếu, cũng chính là 176 tay, tổng cộng là 278658.
“Haiz, người trẻ tuổi ngươi không biết mua cổ phiếu rồi.” Cũng chính vào lúc này, Tô Bạch nghe được một âm thanh.
Cũng không biết khi nào thì bên cạnh có một người trung niên đang nhìn di động của hắn.
Tô Bạch ngẩn ra, sau đó cười, nói: “Không quá biết, vừa mới bắt đầu chơi.”
Nói xong, hắn bỏ di động vào trong túi áo.
“Giá ngươi mua này kém quá xa so với giá mở phiên giao dịch, rất khó mua vào.” Người trung niên lắc đầu: “Ta khuyên ngươi, vẫn là đừng đi mua cổ phiếu, bằng không sẽ thua rất thảm.”
“Cám ơn.” Tô Bạch gật đầu: “Ta sẽ tham khảo ý kiến của ngươi.”
Cũng chính vào lúc này, xe buýt dừng lại.
Tô Bạch gật đầu với người trung niên, đi xuống xe.
Trái lại hắn cũng không có ác cảm gì với người này, dù sau xuất phát điểm của người này vẫn là tốt.
Chỉ là người kia không biết năng lực của hắn mà thôi.
“Xem ra xe buýt này cũng không dễ ngồi nữa.” Tô Bạch nhìn biển báo trạm xe buýt của giao lộ Thành phố Tây Giang, trong lòng thầm nghĩ.
Nơi này đương nhiên không phải vị trí của cửa hàng quan tài.
Hắn đây là cố ý.
Người vừa rồi kia rất có khả năng đã thấy được hắn mua cổ phiếu gì.
Hơn nữa, tám chín phần mười người kia cũng là dân chơi cổ phiếu.
Cho nên, nếu để cho đối phương biết một người có thể mua ở vị điểm trí thấp nhất trước khi bắt đầu phiên giao dịch, rất có khả năng sẽ gặp phải phiền toái lớn.
Tuy rằng người kia không nhất định thấy rõ hắn mua cổ phiếu nào, cũng không hẳn sẽ nhớ rõ ràng, chưa hẳn để ý.
Nhưng, tất cả sự việc, chỉ sợ lỡ như.