Chương 56: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Chào bà chủ

Phiên bản dịch 6812 chữ

Đứng ở trạm xe, Tô Bạch lấy di động ra, nhìn thấy khuôn mặt chính mình trên màn hình màu đen, trong lòng hơi may mắn.

May mắn chính là hắn đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, cho dù tương lai người nọ muốn tìm hắn cũng không dễ dàng như vậy.

Sau đó, hắn lại đợi một hồi.

Đợi cho xe buýt chuyến sau đến đây, hắn lại lên xe.

Sau khi lên xe buýt, Tô Bạch lấy di động ra nhìn một chút, phát hiện cổ phiếu vừa mới mua, mở thấp -12%, bắt đầu phiên giao dịch đã giảm xuống, giảm thấp nhất đến -15%.

Lúc này, nhìn trên phần mềm, một mảng tiếng mắng, thậm chí có bình luận cầu xin người khác.

Mà hiện giờ, sau khi cổ phiếu này trải qua giảm mạnh, lại rất nhanh tăng lên lại, thẳng tắp kéo lên tới vị trí -7%, hiện ra

Bình luận trong phần mềm lại trở nên cô cùng vui mừng, không ngừng tăng giá.

Đương nhiên, cũng có một ít người vào lúc giảm mạnh trước đó đã bán ra, hiện giờ kêu cha gọi mẹ.

Đời người trăm vẻ, vào lúc này biểu hiện đến sống động cực hạn.

Tô Bạch nhìn cổ phiếu này đi theo phương hướng mà hắn đã dự đoán trước đó, tâm cũng trở nên kiên định.

Hắn biết, loại tăng giá ngắn ngủi hiện giờ chỉ là tạm thời, không được bao lâu cổ phiếu này sẽ lại giảm xuống tầng tầng, giảm mãi đến vị trí -18% mới có thể ngừng lại.

Sau đó, vào trước mười một giờ rưỡi trưa, lại sẽ tăng lên, tăng tới vị trí -12%.

Đợi đến cuối cùng, lúc hai giờ chiều, lại sẽ rất nhanh kéo lên ba lần, một lần cuối cùng, là ở trong ba phút trước khi kết thúc.

Báo cáo cuối ngày 17%.

Đây là một trận chiến không đánh mà thắng, thứ giết là tâm.

Tô Bạch cầm di động lên, trong lòng hơi thổn thức.

Tuy rằng hắn cũng không hiểu gì về cổ phiếu, nhưng mà hắn cũng đã nhận ra được nguy hiểm trong đó từ trong phần bình luận.

“Khó trách có nhiều người nhảy lầu như vậy.” Tô Bạch lắc đầu.

Loại thị trường cổ phiếu này, nếu hắn không có năng lực thì đánh chết hắn cũng sẽ không vào.

Rất nguy hiểm, cũng rất dọa người.

Một lát sau, Tô Bạch tới cửa hàng quan tài.

Lúc này, Thu Diệp đã đang bận bịu rồi.

“Ông chủ.” Nhìn thấy Tô Bạch đi vào, Thu Diệp vội vàng chào hỏi.

“Ừ, ngươi bận bịu trước đi.” Tô Bạch gật đầu, cũng nhìn thấy được vòng tay Thu Diệp mài ra bên cạnh.

Vòng tràng hạt này đường kính hai centimet, có mười hai viên.

Vật liệu gỗ là đàn hương đen, cũng gọi là đàn hương tím, là một loại gỗ cứng.

Mặt ngoài chuỗi vòng tay này thoạt nhìn vô cùng tinh xảo, mặt trên mài rất tinh tế, ngay cả bóng người cũng thấy rõ được.

“Làm không tệ.” Tô Bạch đặt hủ tro cốt và laptop ở một bên, lấy ra bao tay thuần bông từ trong ngăn kéo đeo vào.

Tiếp theo, hắn cầm lấy tràng hạt Thu Diệp làm, nhìn kỹ.

Làm tràng hạt cũng không cần kỹ thuật rất mạnh gì, chỉ là cần kiên nhẫn, và cẩn thận là được rồi.

Mà hiện giờ, Tô Bạch nhìn thấy tràng hạt đàn hương tím trơn bóng, trong lòng hơi vừa lòng.

Ở phương diện này mà nói, Thu Diệp làm vẫn là rất không tệ.

Sau đó, hắn lại lấy ra một cái thước cặp đo đạc một chút hạt châu tròn hay không, và đường kính cụ thể.

Phát hiện mặc dù hơi lệch, nhưng mà mắt thường không thể nhìn ra, là một chuỗi tràng hạt đạt tiêu chuẩn.

“Tràng hạt này, trở về ngươi đưa đến cửa hàng Linh Mộc đi.” Tô Bạch gật đầu, nói với Thu Diệp: “Chỗ của hắn đại khái có thể mua vào với giá 70 tệ. Tiền này trừ đi 20 tệ nguyên liệu, 50 tệ còn lại ta lấy 25, bản thân ngươi lấy 25.”

Nhìn thấy Thu Diệp còn muốn nói chuyện, hắn lại tiếp tục cười nói: “Ta cũng không có làm cái gì, lấy đi 25 tệ đã rất không phúc hậu rồi, nếu ngươi để ta lấy hết toàn bộ, trong lòng ta cũng sẽ bất an.

Thật ra hắn không cần 25 tệ này, dù sao hiện giờ hắn mua cổ phiếu, một ngày thu vào đều là tính bằng vạn.

Nhưng mà tính cách của tên Thu Diệp này hơi cứng nhắc, nếu như hắn không lấy thì sợ là ngay cả 25 tệ còn lại Thu Diệp cũng sẽ không muốn.

Thu Diệp nghe vậy, do dự một chút, nói: “Ông chủ, ta đã nhận rất nhiều ân huệ từ ngươi…”

“Ngươi chăm chỉ làm việc là được, ta cũng không để ý 25 tệ này.” Tô Bạch lắc đầu, cười nói một tiếng, sau đó bỏ tràng hạt đàn hương tím vào trong một cái túi dán miệng ở bên cạnh.

“Sau này, ngươi nhớ cất tràng hạt này vào trong túi dán miệng, nếu không thì hạt châu sẽ dễ xuất hiện ma sát va chạm, lại phải mài một lần nữa.

Thu Diệp bị lời của hắn cắt ngang, nói thêm cái gì nữa cũng không tốt, nghiêm túc gật đầu, tiếp tục làm việc.

Tô Bạch nhìn thấy dáng vẻ của hắn, sau đó cắm điện vào laptop, nối mạng, đăng nhập phần mềm giao tiếp, nhấp mở đường link giáo viên chủ nhiệm gửi tới, tải xuống phần mềm học online.

Sau khi làm xong những việc này, hắn đánh vecni lên hủ tro cốt đã là tố trước đó, đặt ở một bên bắt đầu hong khô.

“Thu Diệp, thế nào, có quen với nơi này chưa?” Sau khi làm xong việc, Tô Bạch nhìn về phía Thu Diệp, nhẹ nhàng hỏi thăm.

Nghe được lời hắn nói, Thu Diệp ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Ông chủ rất tốt với ta, ta cảm thấy ở nơi này còn tốt hơn nhà của ta.”

Lời hắn nói đều là ý nghĩ chân thật trong lòng.

So với việc sống vô tri vô giác trong nhà, hiện giờ hắn giống như là tìm được mục tiêu cho đời người vậy.

“Ừ, quen là tốt rồi.” Tô Bạch gật đầu, tiếp tục nói: “Ngươi cố gắng làm việc, nếu tay nghề ngươi tốt hơn, ta sẽ tăng lương cho ngươi.”

Nghe được lời hắn nói, Thu Diệp vội vàng lắc đầu: “Ông chủ, ngươi đã đối xử với ta rất tốt rồi, lại dạy kỹ thuật cho ta, lại cho ta tiền lương. Ta không thể yêu cầu quá đáng càng nhiều nữa.”

Tô Bạch thấy thế, cũng hiểu được chính mình hơi quá nóng nảy, người thiếu niên thành thật này còn không có cách nào chấp nhận sự thật có thể tăng tiền lương.

Nghĩ đến đây, hắn cũng cười cười, nói: “Vậy được, trước hết ngươi có làm, chuyện tăng lương sau này nói sau.”

Nói xong, hắn lấy di động ra nhìn nhìn, hiện giờ cổ phiếu đã giảm tới -14%, đã tới điểm thấp nhất được năm phút đồng hồ.

Tô Bạch nhìn nhìn vị trí của mình, phát hiện đã mua vào 176.

Thời gian ngắn ngủi, đã vào sổ 13214.08 tệ.

Thu Diệp ở một bên sẽ không biết, thời gian bọn họ nói chuyện, ông chủ nhà mình đã buôn bán lời tám chín lần một tháng tiền lương của hắn.

Nhìn thấy tiền lời, Tô Bạch để điện thoại qua bên cạnh, hắn biết, đây chỉ là bắt đầu.

“Tô Bạch.” Cũng chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến một âm thanh.

Tô Bạch nhìn lại, đã nhìn thấy Triệu Minh San đứng ở cửa.

“Chào buổi sáng.” Hắn gật đầu với Triệu Minh San.

“Chào buổi sáng.” Triệu Minh San cũng nói một tiếng, mặt hơi hơi đỏ lên, lông tơ trên mặt nàng được ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống, hơi hơi hiện ra ánh sáng, hiện ra một chút đáng yêu.

“Đi vào ngồi đi.” Tô Bạch đứng dậy, cầm lấy cái ghế ở một bên, nói với Triệu Minh San.

Triệu Minh San gật đầu, đi đến, nhìn thấy Thu Diệp chào hỏi: “Xin chào.”

Nghe được nàng chào hỏi, Thu Diệp ngơ ngác một chút, nhìn nhìn Tô Bạch, lại nhìn nhìn Triệu Minh San, vội vàng nói: “Chào bà chủ!”

Nghe thấy hắn gọi, mặt Triệu Minh San thoáng cái đã đỏ lên, lỗ tai nóng bừng, trong khoảng thời gian ngắn tay không biết đặt ở chỗ nào.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    77

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!