Thấy người phụ nữ trung niên còn muốn đi, Tô Bạch lấy di động ra, thản nhiên nói: “Ta đã quay video lại rồi, nếu như ngươi không phối hợp, ta sẽ đăng video này lên mạng.”
Trong lòng hắn cũng biết sau khi người phụ nữa này đi rồi sẽ có nhiều phiền toái.
Đến lúc đó, Thu Diệp có thể sẽ bởi vì không có đương sự làm chứng, khiến cho hắn trở thành cố ý đả thương người, đến lúc đó làm không tốt Thu Diệp sẽ phải ngồi tù trong ngục giam.
Nghe được lời hắn nói, người phụ nữ trung niên thoáng cái đã nổi giận, cũng quên sự uy hiếp trước đó của Tô Bạch, mắng: “Các ngươi chính là đồ bệnh thần kinh, trong túi tiền này của ta đã không có bao nhiêu tiền, cướp đã cướp rồi, tại sao còn muốn làm sự việc trở nên phiền phức như vậy! Ta còn muốn mua đồ đó!”
Nói xong, nàng chỉ vào cảnh sát, mắng: “”Mấy người các ngươi cũng không quản sao? Hắn có quyền quay chụp ta sao! Các ngươi phải bảo vệ quyền lợi của ta! Nếu không ta sẽ khiếu nại các ngươi!”
“Thật có lỗi, vừa nãy ta không có quay ngươi.” Tô Bạch thản nhiên nói một câu, lấy di động ra, đưa màn hình cho đối phương xem.
Vài cảnh sát mặc thường phục nhìn một chút, cũng xác định Tô Bạch không có chụp.
Người phụ nữ trung niên nghe vậy, muốn khóc lóc om sòm rời đi, nhưng là lúc này, nàng lại thấy được ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng kia của Tô Bạch, trong lòng nhất thời cũng không chắc đối phương có thật sự không quay không, hay là giả vờ không quay.
“Ta muốn xem di động của hắn!” Nàng la to một tiếng, đẩy cảnh sát ra, muốn cướp di động từ chỗ Tô Bạch.
Nhưng lúc này, cảnh sát bên cạnh cũng bởi vì đối phương cố tình gây sự, hơi nổi giận, bắt lại đối phương, cứng rắn nói: “Phu nhân, mời không cần gây chuyện, hơn nữa chuyện này, ngươi có nghĩa vụ đi cùng chúng ta đến Cục cảnh sát hỗ trợ.
Nói xong, hai tên cảnh sát dẫn người phụ nữ trung niên và tên trộm đi.
Đợi đến lúc dẫn Thu Diệp, Tô Bạch gọi cảnh sát lại, bọn bọn họ đợi một chút.
“Thu Diệp, ngươi yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì.” Tô Bạch dịu dàng an ủi nói.
Nghe được lời hắn nói, trong lòng Thu Diệp vốn hơi sợ hãi, hơi yên ổn lại một ít.
“Ông… ông chủ, ta… ta gây phiền phức cho ngươi…” Hắn hơi xấu hổ nói.
Vốn hắn tới nơi này làm việc, đã là do ông chủ giúp đỡ.
Mà hiện giờ hắn lại gây thêm phiền phức cho ông chủ.
Hiện giờ, hắn có một loại cảm giác xấu hổ vô cùng.
“Không có, nếu ngươi khoanh tay đứng nhìn, ngược lại ta sẽ thất vọng.” Tô Bạch cười nói: “Ngươi yên tâm đi, đây là một việc nhỏ, đối phương là bị thương khi đang chạy trốn sau khi ăn cướp, ngươi đây là thấy việc nghĩa hăng hái làm, không có chuyện gì.”
Nói xong, hắn gật đầu với cảnh sát bên cạnh.
Cảnh sát thấy thế, dẫn Thu Diệp đi.
“Hắn là người tốt.” Khi cảnh sát mặc thường phục dẫn mấy người họ đi, Triệu Minh San bên cạnh nhịn không được nói.
Nói xong, nàng lại nói tiếp: “Ta sẽ gọi điện thoại cho anh của ta, để cho anh ấy đến hỗ trợ.”
“Tô Bạch cũng không có ngăn cản nàng, có người hỗ trợ đương nhiên là tốt nhất.”
Nhưng mà cũng chính vào lúc này, hắn đột nhiên cảm nhận được một luồng ác ý rõ ràng ở bên trong đám người.
Sau khi cảm nhận được ác ý, Tô Bạch lập tức nhìn về hướng phóng ra ác ý.
Nhưng mà, nơi đó không có một bóng người.
“Ảo giác à?” Trong đầu Tô Bạch hiện lên một ý nghĩ.
Nhưng mà hắn lặp tức đã quăng ý nghĩ này ra sau đầu.
Thuộc tính cảm giác đã cứu hắn rất nhiều lần.
Nếu như thế mà hắn còn xem thuộc tính cảm giác trở thành trò đùa, thì đó chính là ngu xuẩn.
“Ta lấy hủ tro cốt rồi, bạn gái nhỏ này của ngươi, nhiều người bảo vệ như vậy, ta cũng chỉ có thể giết nàng ở chỗ này, hì hì hì.” Cũng chính vào lúc này, bên tai của Tô Bạch đột nhiên truyền đến một tiếng nói nhỏ.
Âm thanh nói nhỏ này quá gần, giống như là nói chuyện ở bên tai hắn.
Âm thanh này Tô Bạch từng nghe qua, là âm thanh của cậu bé kia.
“Tô Bạch!” Triệu Minh San cũng nghe thấy âm thanh này, hoảng sợ lên tiếng.
Tô Bạch rất nhanh xoay người nhìn quanh mình, phát hiện xung quanh đều là người xa lạ, thậm chí không ai tới gần vị trí một mét quanh thân hắn.
“Đây rốt cuộc là năng lực gì?” Trán của hắn dần dần chảy ra mồ hôi lạnh.
Tô Bạch thấy thế, đưa tay túm lấy Triệu Minh San, muốn kéo Triệu Minh San qua.
Hiện giờ đối thủ ở trong tối, hắn ở ngoài sáng, phải cẩn thận mới được.
“A!!!” Cũng chính vào lúc Tô Bạch kéo Triệu Minh San qua, Triệu Minh San đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm.
Nghe được âm thanh, Tô Bạch nhìn về phía Triệu Minh San, đã nhìn thấy một đường vết thương dài nhỏ đột ngột xuất hiện trên khuôn mặt trắng nõn của Triệu Minh San, máu tươi không ngừng chảy xuống.
Nhìn thấy vết thương này, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra lệ khí.
Vết thương này kéo dài lên trên từ trái sang phải.
Nếu không phải hắn vừa mới kéo Triệu Minh San một chút, với vị trí vừa rồi, Triệu Minh San đã bị cắt yết hầu!
Người này, hết sức hung ác!
Mà cùng lúc đó, từ đường cong kéo dài trên mặt Triệu Minh San, dường như hắn thấy được hai cái đường cong tương lai.
Đó là vị trí tấn công tiếp theo của đối phương!
“Ầm!”
“Ầm!”
Tô Bạch căn cứ vào vị trí tấn công lần sau, đánh hai lần liên tục ở trên khoảng không.
Sau đó, liên tục truyền đến một trận âm thanh nện ở trên vật thật.
“A!”
Cùng lúc đó, một tiếng kêu đau truyền ra từ chỗ khoảng không.
Sau đó, Tô Bạch đã không còn cảm nhận được vị trí đường cong nữa.
Cảm giác nguy hiểm trong lòng hắn cũng dần dần biến mất.
Đối phương bị đánh cho bị thương, chạy rồi!
“Cảnh sát!” Cũng chính vào lúc này, cảnh sát mặc thường phục xung quanh rống to ra tiếng, chen chúc đi ra, đi tới gần Tô Bạch, bắt đầu bảo vệ hai người.
“Ngươi không sao chứ?” Một tên cảnh sát mặc thường phục nhìn về phía Triệu Minh San, quan tâm hỏi.
“Không sao, các ngươi phản ứng quá chậm.” Tô Bạch lắc đầu, lạnh nhạt nói.
Tuy rằng hắn biết, chuyện này xảy ra quá nhanh, cũng không trách những cảnh sát này.
Nhưng mà trong lòng hắn vẫn còn có một ít tức giận như cũ.
Những cảnh sát này là Triệu Khổng Thanh tìm tới để bảo vệ Triệu Minh San, nhưng mà vừa rồi nếu không phải đúng lúc hắn ở đây, Triệu Minh San sẽ chết.
Nghe được lời hắn nói, có cảnh sát lập tức có chút ý không vui, đã muốn nói gì đó.
Nhưng mà cảnh sát bên cạnh lập tức giữ chặt hắn.
Lần này quả thật là vấn đề của bọn họ, không bảo vệ được Triệu Minh San.
Nếu Triệu Minh San chết, sợ là Triệu Khổng Thanh điên mất.
Kể từ sự việc trước kia, Triệu Khổng Thanh đã càng ngày càng không bình thường rồi, ai cũng không biết nếu Triệu Minh San gặp chuyện không may, Triệu Khổng Thanh sẽ làm ra loại chuyện gì.
“Tô Bạch, ta không sao.” Triệu Minh San dùng một bàn tay bụm mặt, lôi kéo Tô Bạch, khẽ nói.
Lúc này, âm thanh của nàng hơi nghẹn ngào, nhưng mà vẫn chịu đựng không khóc.
Tô Bạch nghe được lời nàng nói, cũng trở nên bình tĩnh.
“Trước hết đưa nàng đến bệnh viện đi, bằng không mặt của nàng…” Có một cảnh sát nữ mặc thường phục nhìn không được phá tan bầu không khí hơi căng thẳng.
Lúc này, cảnh sát mặc thường phục xung quanh cũng phản ứng lại, cũng lập tức vội vàng khuyên bảo.
“Ta đi cùng với nàng.” Tô Bạch nói với cảnh sát mặc thường phục.
“Đương nhiên có thể.” Cảnh sát mặc thường phục xung quanh gật đầu nói.
Sau đó, Tô Bạch đóng cửa hàng, lên xe với Triệu Minh San, đi về phương hướng của bệnh viện.
“Lại nói, người anh em, trên người ngươi sao lại mang theo cây búa vậy?” Cảnh sát mặc thường phục lái xe nhìn Tô Bạch trong kính chiếu hậu, nhịn không được hỏi.
Trước đó hắn đã muốn hỏi vấn đề này, mang vũ khí theo bên người, vô cùng giống một đặc trung của một người hiềm nghi phạm tội.
“Ta mở cửa hàng quan tài, làm nghề mộc, mang theo búa gỡ đinh trên người cũng rất hợp lý mà.” Tô Bạch nhìn vào mắt đối phương, bình tĩnh trả lời.
Trước đó hắn đã sớm đoán trước được vấn đề này, cho nên lúc vừa mới đóng cửa cửa hàng quan tài, hắn đã bỏ cái búa gỡ đinh vào.
Về phần Ma Thiết, lúc này đang buột ở trên cổ tay hắn.
Hình dáng chính là một cái vòng tay rất bình thường, phía trên thậm chí ngay cả hoa văn cũng không có, rất là đơn giản.