Nghe được lời hắn nói, cảnh sát mặc thường phục lái xe lập tức hết chỗ nói.
Mở cửa hàng quan tài, mang theo cây búa trên người, thật đúng là rất bình thường.
Hơn nữa cửa hàng của đối phương ở ngay bên cạnh.
Sau đó, cảnh sát mặc thường phục cũng không nói chuyện với Tô Bạch nữa.
Tô Bạch thấy vậy cũng vui vẻ yên tĩnh, lẳng lặng ngồi ở tại chỗ.
Lúc này, trận chiến của hắn và người sống lại kia hiện lên trong đầu.
Hắn thật không ngờ, năng lực dự đoán đường cong cấp thấp vậy mà thật đúng là có thể đoán trước tấn công của đối phương.
Việc này đối với hắn mà nói là một chuyện tốt.
Đoán trước kẻ địch, có thể nói là thần kỹ chiến đấu.
Đối với sự an toàn sau này của hắn, tuyệt đối có thể nói là một cái bảo đảm vô cùng không tệ.
Cũng ngay lúc hắn đang suy nghĩ sự việc, đột nhiên cảm giác bả vai hơi hơi trầm xuống, một mùi hương của thiếu nữ truyền đến từ bên cạnh hắn.
Tô Bạch ngơ ra một chút, nhìn qua bên cạnh, đã thấy Triệu Minh San dựa vào trên vai mình.
Lúc này, Triệu Minh San đang dùng miếng băng y tế do cảnh sát lấy ra từ hòm chữa bệnh khẩn cấp để bụm mặt, sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt vẫn hơi sợ hãi như cũ.
“Không sao đâu.” Tô Bạch vươn tay, vỗ vỗ phía sau lưng của Triệu Minh San, khẽ an ủi.
Đối phương chỉ là một học sinh trung học bình thường, hiện giờ gặp phải loại chuyện này, sợ hãi cũng là bình thường.
Triệu Minh San cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay của Tô Bạch, sợ hãi trong lòng cũng hơi tan đi một chút, có một loại cảm giác an toàn.
“Cảm ơn ngươi, Tô Bạch.” Nàng khẽ nói.
Tô Bạch cười cười, nói: “Ngươi yên tâm đi, đây chỉ là vết thương nhỏ, xử lý đúng lúc sẽ không để lại sẹo.”
“Ừm.” Triệu Minh San nhẹ nhàng lên tiếng, đầu ở trên vai Tô Bạch di chuyển một chút, dường như muốn càng gần gũi cảm thụ độ ấm trên người Tô Bạch.
Cảnh sát mặc thường phục phía trước thấy thế, trong lòng đau xót, hắn còn là một tên độc thân từ trong bụng mẹ, tại sao hành động một chuyến còn phải đối mặt với loại chuyện này.
“Anh Vương, sắp đến giờ cơm trưa rồi, ngươi đói bụng không? Nếu không giữa trưa chúng ta cùng nhau ăn trưa chứ?” Cũng vào lúc này, một cảnh sát nữ mặc thường phục dáng vẻ xinh đẹp ngồi ở ghế phó lái hỏi cảnh sát lái xe.
“Không đói bụng, ta no rồi.” Cảnh sát lái xe tức giận nói.
Vừa mới ăn cơm chó no nê, nào có tâm tình ăn cơm trưa nữa.
Nghe được lời hắn nói, cảnh sát nữ mặc thường phục ngồi ở ghế phó lái lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Sau đó, không bao lâu, chiếc xe đã đến Bệnh viện Đệ Nhất Thành phố Tây Giang.
Nhìn thấy xe tới nơi này, Tô Bạch lập tức ngây ngẩn cả người.
Nhưng mà hắn cũng phải ứng lại rất nhanh, cách khu Lôi Công gần nhất chính là Bệnh viện Đệ Nhất Thành phố Tây Giang, cảnh sát này dẫn bọn họ tới nơi này cũng là chuyện vô cùng bình thường.
“Chuyện lần này cảm ơn các ngươi, vừa rồi cảm xúc của ta có chút không đúng, thật xin lỗi.” Tô Bạch dẫn Triệu Minh San xuống xe, giải thích với mấy người cảnh sát.
Lần này tuy rằng đối phương không giúp được cái gì, nhưng mà đối phương cũng là rất vất vả.
“Không có việc gì.”
“Đây là chuyện nhỏ, chúng ta không có để trong lòng.”
“Cảm xúc của ngươi ta có thể hiểu được.”
“…”
Cảnh sát mặc thường phục xung quanh nghe vậy, lập tức nói.
Tô Bạch gật đầu, dưới sự vây quanh của cảnh sát mặc thường phục xung quanh, hắn dẫn theo Triệu Minh San, một hàng hơn hai mươi người, đi vào bệnh viện.
Cảnh tượng này cũng làm y tá và người bệnh trong bệnh viện bị dọa tới rồi.
Lập tức có y tá đi lên nói chuyện với cảnh sát.
“Tô Bạch.” Cũng chính vào lúc đang nói chuyện, một âm thanh truyền đến.
Tô Bạch nhìn lại, đã thấy Hồ Nguyệt Phương đang đứng ở cách đó không xa.
“Chị Hồ.” Hắn cũng chào hỏi một tiếng với đối phương.
Hồ Nguyệt Phương đi qua, nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh, lại nhìn Triệu Minh San đang bụm mặt, hơi nghi hoặc hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
“Bạn của ta bị người khác làm bị thương.” Tô Bạch nói với Hồ Nguyệt Phương.
“Được rồi.” Hồ Nguyệt Phương gật đầu, sau đó nói với y tá bên cạnh: “Tiêu Vân, ngươi dẫn nàng đến phòng cấp cứu nhìn xem đi, ta ở đây giúp nàng đăng ký một chút.”
Nói xong, nàng lại hỏi Triệu Minh San muốn thẻ căn cước.
“Tô Bạch, ngươi quen nàng sao?” Triệu Minh San nhìn bóng dáng của đối phương, hơi chần chờ hỏi.
Tô Bạch gật đầu, nói: “Biết, không phải là ta thuê nhà ở gần đây sao? Lúc ăn sáng thì quen nàng.”
Triệu Minh San nghe vậy, mím môi, cũng không nói thêm cái gì.
Sau đó, y tá dẫn Triệu Minh San đến phòng cấp cứu.
Ngoài ra, hai cảnh sát nữ mặc thường phục cũng đi theo với nàng.
Nhiệm vụ của các nàng là bảo vệ Triệu Minh San, hiện giờ cấp trên còn chưa có mệnh lệnh khác, đương nhiên là phải tiếp tục bảo vệ.
Mà Tô Bạch thì không đi theo vào.
Triệu Minh San cũng không muốn cho hắn nhìn thấy dáng vẻ xấu mặt của bản thân, không muốn cho hắn đi theo vào.
Tô Bạch tìm chỗ ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, hắn nhắm mắt lại, chuyện ở chợ Lão Nhai trước đó lập tức hiện lên trong đầu hắn.
“người sống lại kia là một người có thể ẩn thân, hơn nữa trên người có thể có mang theo vật phẩm ẩn thân.”
Nhớ lại một lần, trong lòng Tô Bạch có một ít đánh giá đối với năng lực của người sống lại kia.
Hơn nữa hắn cũng cảm giác được, thực lực của đối phương cũng vô cùng mạnh mẽ.
Một dao cắt kia cắt vào Triệu Minh San, tuyệt đối có năng lực một dao cắt đứt yết hầu.
Dao rất nhanh, cũng rất sắc bén.
Tô Bạch nhíu mày suy ngẫm, từ trên vết thương của Triệu Minh San trước đó, hắn mơ hồ có một loại cảm giác quen thuộc.
Sau đó, một tia sáng lóe lên trong đầu hắn, trong lòng giật mình.
Dao của người sống lại kia, là dao rọc giấy.
Chỉ có sao rọc giấy mới sắc bén như vậy, mới có thể vẽ ra loại vết thương mảnh như tóc này.
Hắn là một thợ mộc, đương nhiên quen thuộc với dao rọc giấy này.
Đương nhiên, cũng có khả năng là dao do chính người sống lại kia mài.
Nhưng là loại khả năng này vô cùng nhỏ.
Bởi vì muốn mài một con dao có thể tạo thành vết thương giống như dao rọc giấy, rất phí công phu, cũng quá khó khăn, không phải thợ mài dao vô cùng chuyên nghiệp thì căn bản là không có khả năng làm được.
Nghĩ đến đây, Tô Bạch lại lắc đầu, chuyện này tuy nói là một manh mối, nhưng mà không có tác dụng gì, dù sao ở trong rất nhiều gia đình đều có sử dụng dao rọc giấy.
Bất kể là mở thùng hay là làm chuyện khác, đều sẽ dùng đến dao rọc giấy.
Nhưng mà Tô Bạch lại ghi tạc manh mối này vào trong lòng, tương lai hắn gặp phải người ẩn thân này cũng sẽ có một chút chuẩn bị.
Hơn nữa, làm cho hắn có chút để ý chính là, dao nhỏ mà người sống lại kia dùng rõ ràng là mới.
Là một người thường xuyên sử dụng dao rọc giấy, Tô Bạch rất rõ ràng khuyết điểm của dao rọc giấy, lưỡi dao của loại dao này vô cùng rẻ, mấy tệ là có thể mua được một cái.
Cho nên loại lưỡi dao này cũng sẽ không dùng loại thép không gỉ đắt tiền để chế tạo, mà là dùng vật liệu vô cùng bình thường.
Cũng là nói, loại dao này vô cùng dễ rỉ sắt, cũng rất dễ dàng trở nên cùn.
Mà dao rỉ sắt sẽ không có cái loại sắc bén xé gió này.
Cho nên dao mà hung thủ dùng, lưỡi dao tuyệt đối là mới.
Cái này đối với hắn mà nói là một manh mối vô cùng có ích.
Tương lai có lẽ hắn có thể đi theo manh mối này mà tìm được đối phương.
Sau đó, Tô Bạch suy nghĩ một chút, lại lấy di động ra, mở ra một cái app vừa mới tải xuống.
App này có thể nhìn được vị trí của máy định vị kia.
Lúc người sống lại kia rời đi, đã nói đem hủ tro cốt đi.
Sau đó, lúc Tô Bạch đóng cửa hàng, quả thật cũng là như thế.
Không thấy hủ tro cốt.
Mở app ra, Tô Bạch nhìn thấy điểm xanh của máy định vị đứng ở một chỗ trên bản đồ.
“Phố Long Bình…” Hắn nhìn chằm chằm một hồi lâu, sau khi xác định điểm xanh không hề di chuyển thì nhét di động vào trong túi quần.
Hiện giờ đương nhiên hắn không thể đi tìm người sống lại này.
Lấy năng lực hiện giờ của hắn, đi đối phó với người sống lại kia chỉ là lấy trứng chọi đá.
Hắn trước đó, cũng chỉ là bởi vì vết thương trên mặt Triệu Minh San mà đoán được tiên cơ.
Nếu lại gặp phải, hắn rất khó lòng phòng bị đối phương.
Nhưng mà bản thân Tô Bạch không đi tìm, cũng không có nghĩa là có người sẽ không đi tìm.
Ví dụ như là tổ chức kia của Sở Hồng Nguyệt.