“Ta đi dạo quanh đây.” Tô Bạch nói với Triệu Minh San.
Cũng chính lúc này, một cảnh sát mang thường phục đi tới hai người nói: “Hai vị, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, hôm nay sẽ có người phụ trách bảo vệ sự an toàn cho Triệu tiểu thư.”
Tô Bạch ngẩn ra: “Mọi người muốn đi bây giờ sao?”
“Đúng vậy.” Một cảnh sát mang thường khác gật đầu.
Sau đó, mọi người đều đi ra ngoài.
“Anh Vương cùng đi ăn cơm hay không? Ta có một phiếu giảm giá cho phòng ăn hải sản sang trọng…”
“Ta mà ăn đồ ăn giảm giá hay sao? Ngươi có phải đang xem thường ta? Có phải nghĩ ta không có tiền? Ta không đi ăn!!!
“….”
Nghe thấy tiếng nói chuyện của cảnh sát mang thường phục rời đi, Tô Bạch dừng một chút, sau đó nhìn Triệu Minh San: “Vậy chúng ta trở về?”
Triệu Minh San nghe vậy , gật đầu, sau đó tạm dừng, thấp giọng nói: “Anh trai ta mới vừa rồi gọi điện cho ta, để cho ta đến nhà ngươi ngồi một chút, hắn quay về dọn nhà giúp ta.”
Nghe lời nói của nàng, Tô Bạch ngẩn ra, liền gật đầu nói: “Như vậy cũng được.”
Nói xong, hắn nhìn Triệu Minh San ôm lấy băng gạc trên mặt, quan tâm hỏi: “Mặt ngươi không sao chứ?”
Triệu Minh San nghe vậy, lắc đầu: “Không có chuyện gì, bác sĩ nói, dùng một thời gian ngắn sẽ kín miệng vết thương, sẽ không để lại nhiều sẹo.”
Nói lời cuối cùng, giọng nói của nàng có chút ngập ngừng.
Thấy dáng vẻ của nàng như vậy, Tô Bạch làm sao không hiểu được chứ, chỉ sợ trên mặt để lại chút sẹo thì con gái cũng sẽ để ý.
Nghĩ tới đây, hắn thở dài trong lòng, nếu lúc đầu hắn có thể kéo Triệu Minh San ra sớm thì tốt rồi.
Chẳng qua, sau đó trong lòng hắn cười khổ một tiếng.
Lúc đầu trong hoàn cảnh đó, nếu không phải đường nét trên mặt của Triệu Minh San thì hắn làm sao có thể đoán được có người ẩn nấp tấn công?
Thậm chí, lúc ấy nếu Triệu Minh San không bị thương, hắn cũng rất có thể đã khai ở đâu.
“Không có chuyện gì, ngươi yên tâm đi.” Thấy lông mày Tô Bạch nhăn lại, Triệu Minh San nói.
Tô Bạch thấy thế cũng chỉ có thể gật đầu, sau đó nghĩ rồi lại nói: “Nếu không chúng ta đi ăn cơm trưa rồi tới đó.”
Bây giờ đã là mười hai giờ trưa, đúng vào giờ ăn trưa.
Nghe thấy lời của hắn, Triệu Minh San gật đầu.
Sau đó hai người tìm quán ăn ngồi xuống.
Gọi một món gà nấu nước dừa, Tô Bạch lại gọi thêm một nồi cơm niêu.
Nhân viên phục vụ mang nước dừa đã được chuẩn bị, lại bỏ thêm chút táo đỏ và cẩu kỷ vào bên trong, gà đã chặt từng miếng mang tới.
“Tô Bạch, phần ăn này có phải tốt quá rồi.” Triệu Minh San nhìn món ăn, có chút do dự hỏi.
Lúc nãy nàng mới nhìn giá tiền, một bữa ăn này chắc cũng hơn ba trăm, đối với sinh viên thì hơi đắt.
Tô Bạch lắc đầu, bật lửa: “Không có chuyện gì, ngươi đang bị thương nên bổ sung một chút.”
Sau đó, hắn mở di động ra, trước tiên xem app theo dõi thì phát hiện hủ tro cốt vẫn đang ở phố Long Bình không di chuyển.
Tiếp theo Tô Bạch lại mở tài khoản chứng khoán, phát hiện buổi trưa đã dừng lại rồi.
Giá cổ phiếu đã tăng tới 16.96, hắn lãi gần hai vạn.
Sau khi nhìn thấy tiền lãi, mặt Tô Bạch không có chút gợn sóng, hắn biết hôm nay hắn có thể lãi đến gần mười hai vạn, hai vạn bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu.
“Cộp… Cộp… Cộp….” Lúc hắn đang suy nghĩ thì bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Tô Bạch nhìn qua liền thấy một cô gái phía trên mang áo thể thao màu trắng, phía dưới mang quần jean bó sát đi tới.
Diện mạo cô gái này cực đẹp, có mái tóc dài uốn lượn, mang khí chất quyến rũ khiến cho khách hàng trong quán nhìn nàng không rời mắt.
Đặc biệt là vóc dáng đối phương có lồi có lõm, càng tăng thêm phần hấp dẫn.
Cô gái sau khi vào quán ăn thì trực tiếp đi tới phía Tô Bạch, đưa ra giấy chứng nhận của mình: “Chào buổi trưa hai vị, làm quen một chút, ta tên là Lý Thanh Trúc, là cảnh sát được phái đến để bảo vệ Triệu Minh San.”
Tô Bạch nhận lấy, nhìn qua phát hiện đúng là giấy chứng nhận cảnh sát.
Đồng thời, trong lòng hắn có chút cảm giác buồn cười, cảnh tượng này sao mà quen thuộc vậy.
Lúc đầu, thời điểm hắn suy nghĩ, đám người Sở Hồng Nguyệt đưa giấy chứng nhận, nó giống cái này như đúc.
Hơn nữa, Tô Bạch còn cẩn thận xem xét mã số giấy chứng nhận của cô gái trước mặt so với mã số của Lý Mạc lúc trước chỉ khác nhau số cuối cùng trong dãy.
Nói cách khác, cô gái này, tám chín phần là một thành viên thuộc tiểu đội của Sở Hồng Nguyệt.
“Rất hân hạnh được làm quen với ngươi.” Tô Bạch nói.
Triệu Minh San nhìn Lý Thanh Trúc ngẩn ngơ.
Cô gái này thật đẹp, hơn nữa trên người còn mang khí chất trưởng thành của cô gái.
Càng làm cho Triệu Minh San chú ý là, eo của cô gái này rất nhỏ, mông cũng rất to!
“Sau này ta có thể sẽ phải tiếp xúc với hai vị trong thời gian dài, mong hai vị ký tên vào hai tờ thỏa thuận bảo mật này.” Lý Thanh Trúc rút hai tờ giấy từ túi của mình ra, tiếp theo là bút đưa cho Tô Bạch và Triệu Minh San.
Tô Bạch nhận lấy tờ giấy, mở ra nhìn thấy phía trên chi chít chữ, hơi nghi ngờ nói: “Tại vì sao phải ký thỏa thuận bảo mật?”
“Bởi vì trong quá trình bảo vệ, hai vị có thể sẽ gặp phải những chuyện không thể tưởng tượng nổi, ký thỏa thuận này sẽ dễ dàng cho việc bảo vệ sau này.” Lý Thanh Trúc cười thản nhiên, nhìn Tô Bạch: “Ta tin tưởng Tô tiên sinh, ngươi có thể hiểu được đúng không?”
Nghe thấy lời của nàng, sắc mặt Tô Bạch khựng lại, lông mày từ từ chau lại.
Thật ra từ khi cô gái này bước vào hắn đã cảm thấy kỳ lạ.
Cô gái này vừa bước vào, ánh mắt đầu tiên của nàng chú ý vào mình trước rồi sau đó mới đến Triệu Minh San.
Phải biết rằng, Lý Thanh Trúc tới đây, mục đích chính là phải bảo vệ Triệu Minh San, chứ không phải mình.
Bản thân chẳng qua chỉ là người không liên quan.
Chẳng qua rất nhanh, lông mày Tô Bạch lại giãn ra.
Cô gái trước mặt này và Sở Hồng Nguyệt quen biết nhau, thậm chí còn rất thân với Sở Hồng Nguyệt.
Biết mình cũng là điều bình thường.
Tô Bạch xem thỏa thuận một chút, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì nữa thì ký tên mình lên.
Triệu Minh San bên cạnh thấy thế cũng ký tên mình lên trên.
“Cảm ơn hai vị đã hợp tác.” Lý Thanh Trúc cất hai tờ thỏa thuận vào.
Tiếp theo, nàng dừng một chút, nhìn về phía hai người nói: “Các người ăn cơm cùng nhau ở đây, vậy hai người là một đôi sao?”
Theo giọng nói của nàng, trong canh gà nấu dừa xuất hiện bọt trắng nhưng mà rất nhanh đã bị hòa tan không còn thấy gì nữa.
“Không phải” Tô Bạch lắc đầu, nhìn Lý Thanh Trúc, cau mày nói: “Hình như ngươi cảm thấy hứng thú với vấn đề này?”
Triệu Minh San bên cạnh nghe được Tô Bạch trả lời dứt khoát như vậy, trong lòng có chút mất mát. Chẳng qua rất nhanh cũng nhìn Lý Thanh Trúc có chút nghi ngờ tạo sao lại hỏi vấn đề này.
“Nếu ta phải bảo vệ ai đó, thì cũng phải hiểu rõ người bên cạnh nàng ấy chứ.” Lý Thanh Trúc liếc mắt nhìn Tô Bạch cười nói: “Hiện tại đã ký xong thỏa thuận rồi, ta ở bên cạnh chờ các ngươi ăn xong.”
“Hay là chúng ta cùng nhau ăn đi.” Triệu Minh San nghe vậy, vội nói.
Đồng thời, nàng nhìn Tô Bạch biểu lộ vẻ mặt hỏi ý kiến.
“Cùng nhau ăn đi.” Tô Bạch cũng nói với Lý Thanh Trúc.
Nếu để cho Lý Thanh Trúc ở bên cạnh nhìn bọn họ ăn, hắn cũng sẽ cảm thấy không tự nhiên.
“Ta cung kính không bằng tuân mệnh.” Lý Thanh Trúc cười nhẹ, nói.