Tô Bạch nhìn sang bà lão, phát hiện sắc mặt bà tối đen, nhìn rất không bình thường.
Đây là dấu hiệu của nhiễm trùng đường tiểu. Khi mà cơ thể tích tụ độc tố nhưng không thể thải ra ngoài, thì sẽ lưu lại ở trên mặt khiến cho sắc mặt trở nên đen hơn.
Điều này khiến Tô Bạch nảy ra một suy đoán rằng liệu bà lão này có phải là mẹ của râu quai nón kia phải không?
Buổi sáng hôm nay hắn từ Hồ Nguyệt Phương biết được mẹ của râu quai nón bị bệnh nhiễm trùng đường tiểu.
Độ tuổi, tình trạng bệnh đều phù hợp.
“Bà lão, ta không có đụng vào người.” nghĩ tới đây, Tô Bạch nhìn bà lão đang ôm chân hắn kêu không ngớt, khóe miệng khẽ cong lên: “Ta mới đi từ bên kia sang thì ngươi đã tự té xuống đất rồi. Ta còn cách ngươi hơn một mét thì làm sao có thể đụng vào ngươi chứ?”
“Là ngươi đụng ta!” Bà lão gào lên, ôm chặt chân hắn, “Trời ơi, bà lão ta số thật khổ, muốn ta sống nữa hay không đây!”
Tô Bạch nhìn đối phương, không còn gì để nói. Nếu đây đúng là mẹ của tên râu quai nón kia thì gia đình này thật sự quá tuyệt rồi. Một người là tội phạm lừa đảo, một người là tội phạm giết người.
Sau đó, hắn nhìn chằm chằm, tỉ mỉ vào khuôn mặt bà lão.
Cuối cùng, Tô Bạch phát hiện lông mày và khuôn mặt của bà lão với râu quai nón có nét tương đồng.
Hiện tại hắn đã có thể xác định bà lão này chính là mẹ ruột của râu quai nón.
Dù sao thì độ tuổi, tình trạng bệnh, khuôn mặt đều phù hợp, tám chín phần mười không thể sai được.
Sau khi xác nhận, Tô Bạch có phần chộn rộn, nếu đem búa nhổ đinh đánh xuống đây, vậy thì nhất định….
Lệ khí trong lòng phun trào xúc động.
Rất nhanh sau đó, Tô Bạch đã dồn nén được lệ khí của hắn.
Bây giờ hắn đang ở bệnh viện, xung quanh đều có camera.
Hắn không thể làm chuyện này.
Hơn nữa, quan trọng hơn là, hắn…. không mang búa nhổ đinh tới.
“Haizz…” Tô Bạch thở ra một hơi, liếc nhìn người đang xem náo nhiệt xung quanh một cái, nhìn thấy có người đang quay phim, cười nói: “Bà lão, ngươi muốn ta đưa tiền bồi thường phải không?”
“Không sai!” Ánh mắt bà lão sáng lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Tô Bạch, cắn răng nói: “Năm mươi vạn, một đồng cũng không thể thiếu!”
Nghe thấy lời nàng nói, Tô Bạch liền hiểu được bà lão này muốn làm gì. Bà ta muốn lừa cho đủ tiền để trị bệnh nhiễm trùng tiểu đường.
Nghĩ tới đây, hắn càng cười to hơn, chỉ tay vào camera cách đó không xa nói: “Nhưng mà, bà lão này, có camera ở đằng kia. Ta có đụng vào ngươi hay không thì camera có thể quay lại được.”
Nhiều người đều nghe ra được ý tứ trong lời hắn nói, đó là muốn hắn đưa tiền bồi thường là điều không thể.
Dĩ nhiên, người khác nghe không hiểu ẩn ý trong lời của Tô Bạch.
Đó chính là chờ chết đi! Già mà chưa chết!
Nghe xong lời Tô Bạch nói, nàng nhìn theo ngón tay hắn, mặt lập tức xám như tro.
Cái camera này nàng biết, đúng là có thể quay được tới đây.
Chẳng qua nàng vất vả mới nắm lấy được một cây cỏ cứu mạng, làm thế nào có thể buông tay được chứ?
“Ta không quan tâm. Hôm nay ngươi phải đưa tiền bồi thường cho ta!!!” Bà lão gào lên, móng tay cấu chặt vào trong da thịt Tô Bạch.
Tô Bạch đưa bao nhiêu tiền bà đều lấy!
Đó là cây cỏ cứu mạng của nàng!!!
Chân Tô Bạch bị cấu đau nhưng hắn cười càng tươi hơn, nhìn về phía hộ sĩ bên cạnh đang quay phim: “Chị y tá, lúc nãy bà ta đòi năm mươi vạn, ngươi đã quay được chưa?”
Y tá thấy hắn bị cấu nhưng vẫn nở nụ cười rạng rỡ, tim bỗng đập nhanh hơn.
Chẳng qua rất nhanh, nàng liền kịp phản ứng lại, vội vàng nói: “Ta quay được, có phải muốn ta gửi qua cho ngươi không?
Tô Bạch nở nụ cười, trước tiên đưa tay ngăn y tá tới, xoay người nói với bà lão: “Ngươi đã nghe chưa? Người ta đã quay được rồi.”
Nói xong.
Hắn cúi thấp người xuống, âm thanh lạnh lẽo, hạ giọng nói: “Ta hoàn toàn có thể kiện ngươi tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản! Cho nửa đời sau của người đi ăn cơm tù!”
Lúc này, lệ khí trong lòng hắn đã có chút không thể đè nén được nữa.
Râu quai nón kia đã cướp hết của cải của nhà hắn, giết hắn.
Mẹ kia râu quai nón kia vậy mà lại vẫn nghĩ có thể lừa hắn năm mươi vạn, có phải cho rằng hắn thật sự là đứa ngốc sao?
Nghe được lời nói của Tô Bạch, bà lão cảm thấy một nỗi sợ hãi giống như người này bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết mình. Bà vội vàng buông tay, chạy về phòng bệnh, rầm một tiếng đóng cửa phòng lại.
Tô Bạch thấy vậy, cũng không tiếp tục truy cứu. Hắn chỉ vỗ vỗ ống quần, cười nói với y tá kia: “Cảm ơn ngươi.”
Nghe hắn nói, khuôn mặt y tá đỏ lên, vội vàng khoát tay nói: “Ngươi cũng chưa có đụng vào bà ta, còn bị bà ta lừa đảo tống tiền. Ta chỉ là làm việc nên làm mà thôi.”
Nàng vừa nói, đôi mắt nàng vừa nhìn chằm chằm vào mặt Tô Bạch không rời.
“Thật ngại quá, nơi này lại gây ra loại chuyện thế này.” Cũng chính lúc này, một y tá trung niên đi tới áy náy nói.
Tô Bạch lắc đầu cười một tiếng: “Không có chuyện gì.”
Nói xong, hắn ngừng lại một lúc. “Bà lão này có chuyện gì vậy? Sao có thể như vậy chứ?”
Sau đó ánh mắt của hắn nhìn thấy hồ sơ đang kẹp trong tay của y tá trung niên, lơ đãng liếc qua, ánh mắt hắn có chút sáng lên.
Phía trên có họ tên và số điện thoại người giám hộ.
Đinh Quân, 12837…
Tô Bạch nhẩm qua trong đầu một lần thì liền nhớ số.
“Bà lão này mang bệnh rất nặng, có thể cảm thấy nôn nóng… hi vọng ngươi thông cảm một chút.” Y tá trung niên thấp giọng nói.
Nghe lời nàng nói, Tô Bạch gật đầu, nói: “Ta không thông cảm.”
Nói xong, hắn chuẩn bị rời khỏi đây.
Thông cảm? Người nhà này không xứng để hắn thông cảm.
Hiện tại, đến lời hoa mỹ hắn cũng lười nói.
Y tá trung niên nhìn bóng lưng rời đi của Tô Bạch, muốn nói điều gì đó, nhưng lời nói đã tới miệng mà không nói nên lời.
Thông cảm hay không là chuyện của người ta, nàng cũng không thể nào bắt buộc người khác phải thông cảm phải không?
Lúc này, những người khác đều thảo luận sôi nổi.
Chuyện vừa rồi rõ ràng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nhiều người.
Thậm chí còn có người đem đoạn phim vừa quay được đăng tải trên các mạng xã hội.
Đối với lần này, Tô Bạch cũng không để tâm.
Hắn tới nơi này đã tìm được rất nhiều thông tin có ích rồi.
Sau đó hắn xuống lầu đi tới bên cạnh phòng cấp cứu.
Lúc này, Triệu Minh San đã xử lý xong vết thương, đang ở bên ngoài chờ hắn.
“Ngươi đi đâu vậy?” Triệu Minh San thấy Tô Bạch đi ra, hỏi.
Đồng thời, nàng càng chú ý nhìn xem trên người Tô Bạch từ trên xuống dưới có gì khác như tóc dài hay gì đó.
Thời kỳ dậy thì của nữ sinh, đặc biệt nhạy cảm đối với một số chuyện.
Hồ Nguyệt Phương vừa rồi để lại trong lòng nàng rất nhiều ấn tượng.
Mặc dù Triệu Minh San có lòng tự tin với bản thân, nhưng mà ngộ nhỡ …. Tô Bạch thích to thì sao?
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi nhìn xuống ngực mình, lòng cảm thấy xấu hổ, tự ti.