Chương 64: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Phiền toái trên mạng

Phiên bản dịch 6998 chữ

Buổi chiều, Tô Bạch ngồi trên ghế, xoa giữa mày.

Hôm nay cơm nước xong, hắn và Triệu Không Thanh còn giúp Triệu Minh San dọn nhà.

Thậm chí, trong phòng hắn cũng bị Triệu Minh San trang trí lại.

Bây giờ là thời gian cá nhân của hắn.

Chỉ là trong lòng Tô Bạch không hề vui vẻ, bởi vì hắn bị một người theo dõi.

Là Lý Thanh Trúc.

Làm thế nào hắn cũng không ngờ tới, bản thân mình chỉ vì hơi chút thông minh vậy mà lại bị người ta coi trọng.

Tô Bạch rùng mình khi nghĩ tới ánh mắt của người phụ nữ kia.

Hắn cảm thấy bây giờ bản thân là một con cừu nhỏ, đúng lúc ngụy trang thì bị sư tử theo dõi, hơn nữa còn bị sư tử yêu cầu gia nhập đàn sư tử.

“Haiz…” Tô Bạch thở dài, nếu hắn thật sự gia nhập tổ chức của Sở Hồng Nguyệt, hắn cũng không biết sẽ thế nào.

Nghĩ tới đối phương có thể điều động lực lượng quân khu Sở Cảnh Sát, trong lòng có chút bất lực.

Nếu hắn bị cái tổ chức đặc biệt kia biết thân phận là người sống lại, rất có thể sẽ phải đối mặt với ngõ cụt.

Đương nhiên, hắn có Ma Thiết, có thể áp chế lệ khí của chính mình.

Nhưng vậy thì sao? Đối phương không nhất định sẽ tin hắn có thể ngăn chặn lệ khí.

Thậm chí, đối phương tin hắn thì thế nào? Đối phương nhất định sẽ biểu hiện ra ý tốt với mình sao?

Dựa cả tính mạng của mình vào sự lương thiện và lương tri của đối phương, là chuyện ngu ngốc nhất.

Tô Bạch cảm thấy, nếu như vậy, thì lúc đó vận mệnh của hắn, không phải chết thì là bị nhốt trong phòng thí nghiệm, trở thành một con chuột bạch.

“Phù…” Tô Bạch lắc đầu, trong lòng không

Dù thế nào, hắn đều sẽ tránh khỏi loại tình huống này.

Chính hắn không muốn gia nhập tổ chức, chẳng lẽ Lý Thanh Trúc còn có thể bắt hắn gia nhập được sao?

Sau đó, Tô Bạch mở điện thoại ra, click mở tài khoản giao dịch chứng khoán.

Hiện giờ, số tiền trong tài khoản đã biến thành 398 nghìn tệ.

Số tiền hôm nay hắn đưa vào thị trường là 280 nghìn tệ, hiện giờ, đã biến thành 398 nghìn tệ, lợi nhuận là gần 120 nghìn tệ, tỷ lệ lợi nhuận trong ngày đạt tới 42%.

Mà đây chỉ là trong thời gian một ngày.

Không, nói chính xác là 4 giờ 45 phút, trong đó còn bao gồm cả thời gian đấu giá cuộc gọi.

“Phù…” Tô Bạch để điện thoại xuống, sau đó đột nhiên nhíu mày lại.

Hắn cảm thấy hình như có chuyện gì đó mà mình chưa làm.

Nghĩ vậy, trong đầu hắn bắt đầu nhớ lại ký ức của mình.

Một lát sau, Tô Bạch vỗ đầu mình, trong lòng có hơi cạn lời.

Chắc bây giờ Thu Diệp đã ra khỏi Sở Cảnh Sát rồi.

“Reng reng…” Cũng chính là lúc này, di động của Tô Bạch vang lên.

Dãy số bên trên đúng là Thu Diệp.

Tô Bạch nghe máy, nói: “Bây giờ ngươi đang ở đâu, ta đi đón ngươi.”

Thu Diệp ở đầu bên kia sửng sốt rồi sau đó nói: “Vâng, ông chủ, bây giờ ta đang ở ngay cửa Sở Cảnh Sát thành phố Tây Giang.”

“Được, ta lập tức tới.” Tô Bạch cúp điện thoại rồi đi ra cửa phòng.

Cũng chính là lúc này, cửa phòng ở đối diện cũng đẩy ra.

“Tô Bạch, bây giờ ngươi đang định ra ngoài à.” Lý Thanh Trúc dựa vào cạnh cửa, cười nói: “Ngươi có muốn vào đây ngồi một lúc không? Ta nói với ngươi vài chuyện mà ngươi không biết.”

Tô Bạch nghe vậy thì khóe miệng giật giật. Sau khi Lý Thanh Trúc tới đây, liền trực tiếp ở cùng Triệu Minh San, nói là bảo vệ Triệu Minh San.

Tô Bạch sẽ không nghe Lý Thanh Trúc nói. Bây giờ hắn đã có sự hiểu biết nhất định về Lý Thanh Trúc, người phụ nữ này không giống Sở Hồng Nguyệt chút nào.

Sở Hồng Nguyệt sẽ giấu giếm tin tức liên quan tới người sống lại, thậm chí lúc sắp chết cũng sẽ không để lộ tin tức này ra ngoài.

Mà Lý Thanh Trúc lại không như vậy. Dường như thái độ của người phụ nữ này với chuyện này là kiểu không sao cả, thậm chí muốn dùng loại này tin tức kéo hắn xuống nước.

Tô Bạch đoán, nếu hắn đi vào phòng của Lý Thanh Trúc, rất có khả năng sẽ bị cho biết về tin tức của người sống lại. Hơn nữa đến lúc đó tin tức sẽ rất quan trọng, quan trọng đến nỗi hắn sẽ gặp rắc rối lớn nếu không trở thành thành viên của tổ chức này.

“Không cần, cảm ơn.” Tô Bạch lắc đầu.

“Không vào thật sao?” Lý Thanh Trúc cười cười, “Vậy thì hơi tiếc đó.”

Nói xong, nàng lại đóng cửa lại.

Tô Bạch nhìn cửa phòng của đối phương một cái, trong lòng thở dài, người phụ nữ này thật đúng là phiền toái.

Sau đó, hắn lập tức đi cầu thang bộ xuống dưới tầng.

Khi Tô Bạch đi ra tiểu khu thì di động của hắn lại vang lên.

Tô Bạch nhìn số điện thoại rồi nghe máy, “Alo, chị Hồ, tìm ta có chuyện gì sao?”

Bên kia vang lên giọng nói của Hồ Nguyệt Phương, “Tiểu Tô, có phải hôm nay ngươi bị bà Ôn lừa gạt không?”

Tô Bạch nghe thấy lời nói của nàng thì ngẩn ra. Sau đó nhớ ra, phỏng chừng bà Ôn này chính là mẹ của Đinh Tuấn.

Đoán chừng chuyện hôm nay đã truyền tới tai của Hồ Nguyệt Phương rồi.

Tô Bạch nghĩ vậy bèn cười nói: “Đúng là có chuyện này, sao chị Hồ lại biết được?”

“À, có người đăng video lên trên mạng, bây giờ có rất nhiều người đang mắng ngươi.” Hồ Nguyệt Phương hơi tức giận nói.

Tô Bạch ngẩn ra, hơi nghi ngờ nói: “Không phải lúc đó ta đã chứng minh trong sạch à? Sao lại có người mắng ta?”

“Ta gửi link cho ngươi, ngươi tự xem đi, những tin tức truyền thông đó đúng là không phải người.” Hồ Nguyệt Phương tức giận nói.

Sau đó, một đường link được gửi tới, Tô Bạch click mở ra xem.

Mà khi nhìn thấy, sắc mặt của hắn dần dần tối lại.

Hóa ra những người làm truyền thông đó đã cắt nối biên tập lại video người khác quay.

Những đoạn bà lão kêu khóc đều được tung lên, nhưng lời nói đằng sau của hắn lại bị xóa hết.

Trên mạng lúc này toàn là những lời mắng chửi, đâu đâu cũng mắng hắn đi chết đi.

“Phù…” Lúc này lệ khí trong lòng Tô Bạch đang nhanh chóng dâng lên, trong đầu mơ hồ, giống như sắp bị lệ khí khống chế.

“Bộp!” Hắn dùng tia lý trí cuối cùng ngăn lại lệ khí trong lòng, tắt trang web trên điện thoại đi.

Sau đó yết hầu Tô Bạch lên xuống.

“Ọe!” Hắn đỡ cây, phát ra từng trận nôn khan.

“Tiểu Tô! Tiểu Tô! Ngươi không sao chứ!” Di động truyền đến giọng nói lo lắng của Hồ Nguyệt Phương.

Tô Bạch dựa vào cây nghỉ ngơi một lúc lâu, mới cầm lấy di động nói: “Chị Hồ, ta không sao.”

“Tiểu Tô, ngươi yên tâm, ta sẽ giải thích chuyện này. Ta sẽ bảo chị em làm chứng cho ngươi, lúc đó chúng ta sẽ quay video rồi đăng lên trên mạng, rửa sạch nỗi oan của ngươi.” Hồ Nguyệt Phương an ủi nói.

Nghe thấy đối phương nói, trong lòng Tô Bạch hơi hơi ấm áp, nói: “Vậy thì cảm ơn chị Hồ.”

Tiếp đó, hắn thở phào một hơi, bây giờ hắn mới nhớ tới một câu nói.

“Ngươi biết bọn họ không phải là người xấu. Bọn họ chỉ là không được giáo dục, không rành lõi đời, chưa từng đi xa nhà, không đạo đức, không văn minh, cộng thêm ngu xuẩn.”

Tô Bạch cười tự giễu, cố gắng không nghĩ về chuyện trên mạng nữa.

Đối với hắn bây giờ, nghĩ tới chuyện đó không khác gì tự sát dần dần, lệ khí bùng nổ tuyệt đối sẽ làm hắn khó có thể khống chế chính bản thân mình.

Nhưng chuyện lần này cũng nhắc nhở Tô Bạch, sau này hắn không thể lộ diện trên mạng được nữa.

Trở thành nhân vật của công chúng thì phải đối mặt với nhiều loại người khác nhau. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người mắng hắn, người bôi nhọ hắn.

Đến lúc đó, hắn muốn áp chế lệ khí trong lòng cũng không còn dễ dàng như vậy nữa.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    62

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!