Chương 65: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Nhìn trộm quái nhân mặt mèo

Phiên bản dịch 8080 chữ

Nổi tiếng cũng có nghĩa là tiếp xúc với càng nhiều hơn. Trong những người đó, có người tốt, cũng có người xấu. Có người yêu mến hắn, cũng có người hận hắn. Tô Bạch tự cảm thấy, mình cũng chẳng phải là tiền, không phải tất cả mọi người đều phải thích hắn.

Đến lúc đó, nếu có người công kích hắn, rất có thể sẽ khơi dậy lệ khí trong người hắn, dẫn tới việc hắn mất khống chế, giống như hôm nay vậy.

Cho nên, tránh ở chỗ tối, ở nơi mà người khác không quan sát được mới là an toàn.

“Đúng rồi, Tô Bạch, không phải hôm nay bà Ôn có một người bạn chung phòng bệnh sao? Sau khi biết chuyện của bà Ôn, trực tiếp nói cho y tá, nói mình bị viêm gan B với cả bị lao phổi, bảo y tá chuyển bà Ôn sang phòng bệnh khác.” Vì an ủi Tô Bạch. Hồ Nguyệt Phương còn nói tất cả chuyện xui xẻo của bà Ôn ra.

Nghe thấy nàng nói vậy, Tô Bạch ngẩn ra rồi sau đó hỏi: “Chuyện khi nào?”

“Vừa mới đây.” Hồ Nguyệt Phương nói: “Hơn nữa bây giờ rất nhiều y tá đều không thích bà Ôn, còn không nói cho cả Đinh Tuẫn biết. Đoán chừng ngày mai hắn tới đây mới biết chuyện.”

Tô Bạch nghe vậy, vẻ mặt hơi thay đổi, “Chuyện này cũng có vẻ thú vị đấy.”

Sau đó hai người lại nói chuyện thêm một lúc rồi mới cúp máy.

Sau khi cúp máy, Tô Bạch lặng im đứng tại chỗ nhìn di động của mình. Một lúc sau, hắn đột nhiên lộ ra một nụ cười đáng sợ.

Sau khi xe buýt đến trạm, Tô Bạch ngồi trên xe buýt, đi tới Sở Cảnh Sát trước.

“Tí tách…”

Khi xe buýt mở cửa, một giọt mưa rơi trên kính và kéo xuống tạo ra một đường cong thật dài.

Tô Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, lại phát hiện không biết từ lúc nào mà bầu trời đã xuất hiện mây đen dày đặc.

“Trời sắp mưa à?” Lông mày hắn khẽ nhíu lại, hôm nay hắn không mang ô đi.

Mà cũng chính lúc này, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy hơi không bình thường.

Vừa rồi bởi vì chuyện trên mạng, trong lòng hắn có hơi không yên cho nên không chú ý tới tình huống trong xe.

Mà hiện giờ, hắn lại phát hiện, hôm nay xe buýt vậy mà lại chỉ có một mình hắn là hành khách.

Thời gian lúc này là hơn năm giờ chiều, là giờ cao điểm mọi người đều tan làm, sao trong xe có thể không có ai được?

“Meo ~”

Đúng lúc Tô Bạch muốn mở miệng nói chuyện với tài xế thì đột nhiên có một tiếng mèo kêu vang lên từ sau lưng hắn.

Nghe thấy tiếng mèo kêu, Tô Bạch đột nhiên quay đầu, lập tức nhìn thấy một người đội mũ lưỡi trai, trên người mặc một chiếc áo màu đen ngồi ở ghế sau hắn.

Người đàn ông này cũng đeo khẩu trang giống hắn.

Từ hàng lông mày rậm rạp và đôi mắt của đối phương, Tô Bạch có thể nhìn ra người đàn ông này là một người vô cùng đẹp.

Chỉ là hàng lông mày của người đàn ông này quá rậm rạp, giống như là cắt tỉa từ những sợi lông dài.

Mà điều làm Tô Bạch càng thêm ngạc nhiên là trên vai người đàn ông này còn có một con mèo.

Mèo mướp.

Nếu Tô Bạch nhớ không nhầm thì loại phương tiện công cộng như xe buýt hẳn là không được mang thú cưng lên xe chứ nhỉ? Huống hồ, người đàn ông này còn không mang balo mèo.

Tô Bạch nhìn mèo chằm chằm, mèo cũng nhìn hắn.

“Meo ~” con mèo mướp kêu một tiếng, sau đó nhảy từ trên vai người đàn ông này tới chỗ ngồi bên cạnh Tô Bạch, lẳng lặng nhìn Tô Bạch.

“Nó rất thích ngươi.” Người đàn ông cười nói.

Tô Bạch nhìn mèo, lại nhìn về phía người đàn ông này, trong lòng có chút bất an, hắn lật xem ký ức mà mình vừa nhìn lướt qua xe buýt.

Trong trí nhớ, hắn phát hiện ra trong chiếc xe buýt này không có người.

Người đàn ông mặc đồ đen này vốn không nên tồn tại.

Hơn nữa, điều làm Tô Bạch càng cảm thấy bất an là con mèo trước mắt này.

Hắn đã từng đút cho một con mèo ăn ở huyện Lâm Xuân, cũng giống y như con mèo này.

Đều gầy trơ cả xương, đều là ánh mắt đó .

Muốn nói đây không phải là cùng một con mèo, Tô Bạch không tin.

Trí nhớ của hắn rất tốt, tuyệt đối sẽ không nhầm lẫn.

Mà một khi đã như vậy, thì con mèo này xuất hiện ở đây chỉ là trùng hợp thôi sao?

Trong lòng Tô Bạch phủ định, hắn không tin trùng hợp.

Hắn càng tin rằng người đàn ông này, rất có thể đã quan sát hắn thật lâu.

“Ngươi là ai?” Tô Bạch nhìn về phía người đàn ông đó, hỏi.

Mà lúc này Ma Thiết đã tập trung trong một góc khuất dưới cổ tay của hắn.

Nếu hắn không đoán sai, rất có thể người này là một người sống lại.

Chỉ có lời giải thích này mới có thể xâu chuỗi lại tất cả những sự kiện quỷ dị xảy ra trên chiếc xe buýt này.

“Có phải ngươi cảm thấy ta là người sống lại không?” Người đàn ông nhìn Tô Bạch rồi đột nhiên cười một tiếng, trực tiếp nói ba chữ người sống lại ra.

Sau khi có được lời khẳng định, cả người Tô Bạch phát lạnh. Bị một người sống lại theo dõi vài ngày mà hắn lại không phát hiện ra chút nào. Hắn còn hơi nghi ngờ, có phải thuộc tính cảm giác của mình xảy ra vấn đề gì rồi không.

Nhưng hắn nhanh chóng vứt ý tưởng này ra sau đầu, thuộc tính cảm giác tất nhiên không thể có vấn đề gì. Nếu không hôm nay hắn cũng không thể kéo Triệu Minh San từ ranh giới sống chết lại.

Cho nên, hoặc là người này tránh né thuộc tính cảm giác.

Hoặc là người này có thể trực tiếp che chắn năng lực cảm giác của hắn.

Mà cho dù là trường hợp nào, cũng đều đại biểu cho người này là một người cực kỳ khó chơi.

“Chẳng lẽ ngươi không phải sao?” Lúc này Tô Bạch cũng không muốn đánh đố với đối phương. Nếu đối phương đã quan sát hắn lâu như vậy, rất có khả năng đã biết được rất nhiều chuyện của mình.

Đánh đố, hoặc là giả vờ không hiểu, sẽ chỉ làm đối phương cảm thấy bản thân bị trêu chọc, do đó xảy ra những tranh chấp không đáng có.

“Ngươi rất thông minh.” Người đàn ông cười cười rồi vẫy tay với con mèo mướp.

Mèo mướp kêu một tiếng, nhảy lên vài cái tới trên tay hắn, thân mật cọ quần áo đối phương.

“Ngươi là một trong những người sống lại thông minh ta đã thấy, có thể xếp vào top hai mươi.” Người đàn ông vuốt ve mèo, cười nói một câu.

Nghe thấy đối phương nói vậy, nội tâm Tô Bạch giống như một hồ nước yên tĩnh thì đột nhiên có một hòn đá lớn rơi xuống.

Người này… Biết hắn là người sống lại.

Hơn nữa, người này, gặp qua rất nhiều người sống lại.

Một cản giác bất an trào ra trong lòng hắn.

“Ngươi biết không?” Người đàn ông nhìn về phía Tô Bạch rồi cười nói: “Video trên mạng là do ta cắt nối biên tập gửi cho những thông tin truyền thông đó. Hơn nữa, ta còn chặn hết những video giải thích cho ngươi.”

Tô Bạch nghe vậy ngẩn ra, hỏi: “Ngươi làm những chuyện này có ý nghĩa gì?”

“Ta muốn làm ngươi tức giận, muốn nhìn xem cuối cùng ngươi có thể chống đỡ được tới tình trạng gì.” Người đàn ông vuốt mèo, nở nụ cười, “Ta hiểu rất rõ cái loại cảm giác này, lệ khí trong lòng xuất hiện, làm ngươi muốn hủy diệt tất cả, giết tất cả mọi người.

Cái loại cảm giác này vô cùng sung sướng, ngươi không cảm thấy vậy sao?”

Sau đó, hắn nhìn vẻ mặt không hề thay đổi của Tô Bạch, có chút ngạc nhiên, “Chẳng lẽ ngươi chưa từng vì lệ khí mà giết người?”

Nói xong, người đàn ông đột nhiên ha ha nở nụ cười, cười đến nỗi sắp rơi nước mắt: “Vậy mà ngươi lại chưa từng hưởng qua cảm giác giết người vì lệ khí, nó thật sự làm người ta sung sướng, làm người không dừng lại được!!!”

“Vậy à?” Vẻ mặt Tô Bạch bình tĩnh, “Vậy thì liên quan gì tới ta?”

“Bởi vì…” Người đàn ông dừng tiếng cười, con ngươi trong đôi mắt đột nhiên dựng đứng, “Ta muốn làm ngươi giết người, điên cuồng giết người!”

“Meo!!!” Cũng chính là lúc này, con mèo mướp đột nhiên hét lên một tiếng, lông xù ra.

Một con dao găm từ dưới đâm lên, hướng về phía trái tim của người đàn ông.

Nhưng con dao găm nhanh chóng dừng lại trên không.

“Ngươi muốn giết ta sao?” Một tay người đàn ông nắm lấy cổ tay Tô Bạch rồi nhếch miệng cười, kéo khẩu trang ra.

Theo khẩu trang bị kéo ra, nửa dưới của khuôn mặt cũng xuất hiện trước mắt Tô Bạch.

Đây là một khuôn mặt của mèo, nửa đen nửa vàng, bên trái là đen, bên phải là vàng, mà phần bên trên còn lại lại là mặt của người đàn ông này.

“Ngươi không thể giết được ta đâu!” Người đàn ông nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng sắc nhọn.

Nhưng vẻ mặt của Tô Bạch vẫn không hề thay đổi. Bàn tay cầm dao găm đột nhiên buông ra, mấy ngón tay dùng một góc độ kỳ lạ kẹp lấy dao găm rồi bỗng nhiên đâm về phía cánh tay của người đàn ông.

Lần này, vừa ổn định vừa tàn nhẫn.

“Phụt!” Cổ tay người đàn ông bị đâm trúng, nhưng lại không hề có một giọt máu rơi xuống.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    74

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!