Chương 66: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Cảnh trong mơ và hiện thực

Phiên bản dịch 6979 chữ

“Ngươi rất có năng lực, nhưng mấy mánh khóe nhỏ loại này của ngươi không gây thương tích cho ta được.” Người đàn ông mặt mèo cười nói, vết thương trên tay hắn khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

“Để cho ngươi không thể náo loạn được nữa, ta sẽ tước vũ khí của ngươi.” Hắn cười một tiếng, cánh tay bỗng nhiên thít chặt, tay của Tô Bạch trong nháy mắt phát ra tiếng xương nứt ‘răng rắc’, đoản kiếm Ma Thiết lập tức rơi xuống.

“Ngoại trừ thứ này ra thì không có bản lãnh nào khác sao?” Người đàn ông mặt mèo tiếp lấy đoản kiếm Ma Thiết, trên mặt kèm theo nụ cười quỷ dị, “Nếu như chỉ là có như vậy, không thể bảo vệ người xung quanh ngươi được không?”

Cũng chính là lúc này, xe buýt đến trạm, dừng lại.

Một nữ sinh đi tới.

Là Triệu Minh San!

Tô Bạch nhìn xem bóng dáng xinh đẹp kia, không khỏi gầm lên giận dữ: “Triệu Minh San! Nhanh đi xuống!!!”

Như nào hắn cũng không thể ngờ được rằng, thế mà sẽ đụng phải Triệu Minh San trong loại tình huống như này.

Theo lời nói của hắn, người đàn ông mặt mèo bên cạnh đột nhiên đột nhiên bật cười, đoạt lấy đoản kiếm trong tay Tô Bạch, ném về thân ảnh xinh đẹp kia.

“Phốc phốc!”

Một bông hoa máu nở rộ trên lồng ngực của bóng dáng xinh đẹp đó.

“Tô… Tô… Bạch…” Triệu Minh San kinh ngạc nhìn lồng ngực của mình, sau đó cơ thể chậm rãi ngã sụp xuống mặt đất.

“Minh San!!!” Tô Bạch nhìn thấy một màn này, mắt sắp trừng nứt, con mắt trong nháy mắt trở nên đỏ như máu.

…..

“Ầm Ầm Ầm!!!”

Tiếng sấm vang lên, Tô Bạch ngồi trên xe buýt bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.

Hắn nhìn tay phải của mình, phát hiện cổ tay của mình lại hoàn hảo như lúc ban đầu.

“Vừa mới, là ảo giác ư?” Tô Bạch kinh ngạc nhìn cổ tay, hồi tưởng lại cảnh tượng trong ký ức.

Hắn còn nhớ rõ, hắn bị quái nhân mặt mèo bóp nát cổ tay, sao bây giờ lại hồi phục rồi?

“Đã đến giao lộ Lan Lăng, những hành khách muốn xuống xe vui lòng mang theo đầy đủ đồ đạc tùy thân và xuống xe bằng cửa sau. Xin cẩn thận khi mở cửa. Khi xuống xe vui lòng đi đường cẩn thận, trạm tiếp theo: Phố đi bộ Lũng Khải, những hành khách muốn xuống xe vui lòng đi cửa sau. Xin hãy chuẩn bị trước khi xuống xe.”

Cũng chính vào lúc này, thanh âm nhắc nhở của xe bus vang lên, Tô Bạch mới phát hiện, trên xe đã đầy ắp người.

Cái này cũng không giống trong kí ức của hắn lắm.

Sau đó, Tô Bạch ánh mắt ngưng đọng, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn chăm chú một bóng dáng đứng ở trạm xe bus.

Bóng dáng đó đứng ở dưới trạm xe, mặc áo khoác màu đen, hơn nữa trên bờ vai gầy còn có một con mèo mướn gầy trơ cả xương.

Bắt gặp ánh mắt của hắn, người đàn ông áo đén nhìn hắn nở nụ cười, lấy điện thoại của mình chỉ chỉ.

Tô Bạch sững sờ, cũng cầm lấy điện thoại của mình.

Sau đó ngay tại phía trên thấy được tin nhắn từ một số điện thoại xa lạ.

“Ta còn sẽ tới tìm ngươi chơi.”

Nhìn thấy tin nhắn này, Tô Bạch nhất thời cảm thấy lạnh cả người.

Tiếp đó, xe bus khởi động, đi về phía xa xa.

Cũng chính vào lúc nàu, Tô Bạch đột nhiên nhớ đến cái gì đó, trong danh sách liên lạc tìm được một dãy số điện thoại, nhấn núi gọi.

Tiếng chuông reo một hồi, sau đó kết nối.

“Alo, Tô Bạch.” Đối diện truyền đến âm thanh của Triệu Minh San.

Nghe được thanh âm của đối phương, Tô Bạch lập tức nhẹ nhàng thở ra, nằm ở trên ghế, có một loại cảm giác uể oải.

“Tô Bạch, sao thế, tìm ta có việc gì ư?” Âm thanh Triệu Minh San có chút lo lắng.

Nghe được nàng mà nói, Tô Bạch nói: “Không có gì.”

Nói đến đây, thanh âm hắn chợt dừng, lại nói: “Chỉ là có chút nhớ ngươi rồi thôi.”

Triệu Minh San ở phía bên kia nghe được câu này, khuôn mặt chốc lát bỗng đỏ bừng.

Trong lòng nàng không khỏi suy nghĩ Tô Bạch rốt cuộc là ý gì?

Chẳng lẽ là muốn thổ lộ với mình sao?

Nghĩ đến đây, cổ của Triệu Minh San cũng không khỏi đỏ hồng một mảng, mặt đỏ giống như đít khỉ vậy.

Nàng suy nghĩ không ngừng, nếu như Tô Bạch muốn thổ lộ, nàng đồng ý? Hay không đồng ý?

Đồng ý, có phải hay không sẽ chậm trễ việc học tập? Không đồng ý, có phải Tô Bạch sẽ rất thất vọng hay không? Sau đó rời xa nàng?

Hắn…. sao có thể nói loại lời này chứ….

Lúc này, nội tâm Triệu Minh San lâm vào trong bối rối.

“Ta còn có việc, cúp trước nhé.” Cũng chính là lúc này, Tô Bạch cúp điện thoại.

Nghe tthanh âm báo bận trong điện thoại, Triệu Minh San ngây người một hồi lâu, rồi vùi đầu vào sâu trong chăn, lập tức không dám gặp người.

Xấu hổ quá đi mất.

Qủa thật hắn vô cùng nhớ Triệu Minh San, loại cảm giác sinh tử cách biệt kia, càng khiến hắn hoảng hốt, càng khiến hắn sợ hãi hơn so với việc lâu ngày không gặp.

“May là chỉ là mơ…” Tô Bạch tự lẩm bẩm, trong lòng có chút nghĩ lại mà sợ.

Sau đó, sắc mặt của hắn dần dần trở nên bình tĩnh, trong lòng suy nghĩ lại chuyện vừa xảy ra.

Hắn nhìn thời gian, phát hiện thời gian đã trôi qua mười lăm phút.

Tô Bạch lại nhìn vị trí hiện giờ của xe bus, phát hiện thời gian và địa điểm thực tế là thích hợp, hắn bước lên xe buýt.

Cũng chính là nói, hắn bị ngưới khác đưa vào cảnh tượng trong mơ trên xe bus.

“Người đó, nắm giữ năng lực thôi miên, hơn nữa còn có thể trực tiếp khống chế cảnh tượng trong mơ.” Trong lòng Tô Bạch dự đoán năng lực của đối phương.

Năng lực của quái nhân mặt mèo kia vô cùng cổ quái.

Ở trong giấc mơ đó, căn bản hắn không có cách nào phân biệt thực tế cùng hư ảo.

Bởi vì trong mơ, cho dù là xúc giác, vị giác, khứu giác, thị giác, thính giác, đều không khác trong hiện thực chút nào.

Dù là bây giờ, Tô Bạch cũng có thể nhớ lại từng tí từng tí một.

Căn bản hắn không có ccajs nào tìm được sự khác nhau trong thực tế và hư ảo.

Sau đó, hắn dừng một chút, lại đột nhiên nhớ ra cảnh tượng quái nhân đó chào hỏi mình.

Vừa nãy hắn có khả năng trực tiếp chế phục đối phương hay không?

Nhưng ngay lúc đó, Tô Bạch lập tức ném suy nghĩ này ra sau đầu.

Tên quái nhân mặt mèo kia là một người vô cùng xảo trá, người kiểu này, không thể không nghĩ ra cái khả năng đó.

Tô Bạch vô cùng rõ ràng về thực lực của mình, hắn chả qua chỉ là một người mạnh hơn người bình thường mà thôi.

Còn có khoảng cách rất lớn so với những quái vật kia,.

Dù cho hắn đã chiếu lại mấy lần chuyện đó trong đầu, Tô Bạch cũng vẫn không tìm được chỗ nào không thích hợp.

Cũng chính là nói, người kia, cực kỳ kinh khủng, khi thực tế hoán đổi với cảnh trọng mơ, không để cho hắn cảm nhận được một điểm bất thường nào.

Mà người có năng lực như thế, thật sự có năng lực cận chiến sao?

Trong nội tâm Tô Bạch, có hoài nghi.

Cũng chính là lúc này, một tin tức đột ngột xuất hiện tại trong đầu của hắn.

“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Lí Lệ Lệ, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, sức mạnh +1.”

Cùng với tin tức này, Tô Bạch phát hiện hiện ra quan tài hoàng kim trên tay trái, có các hoa văn đen đỏ giao thoa trên bề mặt quan tài hoàng kim , có loại cảm giác mỹ cảm cổ quái, mà lại đặc biệt.

“Đây là thực tế.” Tô Bạch cảm thụ được tin tức trong đầu, nhìn về phía cách đó không xa, nơi đó có một chiếc xe hơi bị xe tải ép tới nát bấy, người ở bên trong, chết đến mức không thể chết thêm .

Nguyên nhân hẳn là do trời mưa đường trơn, tạo thành sự cố như thế.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    82

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!