Tô Bạch nghĩ đến đây, trong lòng có một luồng lệ khí xông thẳng lên óc.
Người kia, nếu muốn hại chết hắn, vậy trước đó cũng rất có thể đã hại chết cha mẹ hắn.
Không, hẳn là chắc chắn.
Tô Bạch không tin chuyện trùng hợp như vậy.
“Đáng chết!” Hắn nắm chặt tay, gầm nhẹ ra tiếng, ánh mắt toát lên vẻ điên cuồng, giống như một con ác thú, sắp ăn người.
Nhưng mà rất nhanh Tô Bạch đã phát hiện trạng thái của chính mình không đúng, thở sâu, ép buộc làm cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại.
Hiện giờ hắn rất muốn báo thù, nhưng mà hắn bây giờ ngay cả một chút tin tức của người kia cũng không có.
Lúc Đinh Tuấn tiếp xúc với người kia, người kia cũng hoàn toàn không đưa ra một chút tin tức nào.
Đinh Tuấn cũng không biết đối phương tên họ là gì.
“Ha…”
Tô Bạch thở ra một hơi thật dài, trong lòng bắt đầu suy nghĩ nên tìm đối phương như thế nào.
Hiện giờ tổng cộng có hai con đường cho hắn, một cái là ra tay với tài xế xe tải trước kia, chỗ tài xế kia có thể có manh mối của người đàn ông trung niên.
Cái kia, là chờ người đàn ông kia lại ra tay.
Dù sao thì hắn chưa chết, người đàn ông trung niên kia rất có thể sẽ lại ra tay.
Suy nghĩ một hồi, Tô Bạch phát hiện hai phương pháp này đều tương đối khó khăn.
Cái thứ nhất, nếu lúc trước Đinh Tuấn cũng không biết tên họ và manh mối của đối phương, vậy nói rõ người đàn ông trung niên kia làm việc cẩn thận, tám chín phần mười là tài xế xe tải kia cũng không biết tin tức của đối phương.
Hơn nữa, tài xế kia bị giam trong ngục, hắn hoàn toàn không có quyền đi thăm tù.
Ngoại trừ phương pháp này, Tô Bạch chỉ có thể chờ đợi.
Chờ đợi đối phương ra tay lần nữa.
Đương nhiên, báo cảnh sát có lẽ cũng có ích.
Nhưng mà… hành động của đối phương đều vô cùng bí mật, đoán chừng cảnh sát cũng rất khó tra được manh mối gì.
Hơn nữa, Tô Bạch cũng hoàn toàn không thể giải thích tin tức của mình đến từ nơi nào.
Càng chết người là, nếu hắn báo cảnh sát, rất có khả năng sẽ để lộ chuyện hắn giết Đinh Tuấn.
Ánh mắt phủ đầy tơ máu của Tô Bạch nhìn về phía trước, trong lòng tràn ngập không cam lòng.
Hắn không muốn để cho người rất có khả năng đã mưu hại cha mẹ mình và bản thân mình vẫn nhởn nhơ ngoài vòng luật pháp.
Lúc này, ý nghĩ giết người trong lòng hắn còn mãnh liệt hơn một ít so với giết Đinh Tuấn, dù sao Đinh Tuấn cũng chỉ hại một mình hắn, mà người đàn ông trung niên kia rất có khả năng là hại cả nhà hắn.
Cũng chính vào lúc này, trong đầu Tô Bạch đột nhiên toát ra một suy nghĩ.
Nếu báo cảnh sát vô ích, vậy có thể tìm người khác giúp chính mình hay không?
Ví dụ như là Sở Hồng Nguyệt, lại hoặc là quái nhân mặt mèo kia.
Nghĩ vậy, vẻ mặt Tô Bạch dần dần tỉnh táo lại.
Thực lực của tổ chức phía sau Sở Hồng Nguyệt cũng vô cùng mạnh, tổ chức này là nhân viên trực tiếp chống lại người sống lại.
Tổ chức này tuyệt đối là thủ đoạn chồng chất, người của Sở cảnh sát và quân khu đều đối xử long trọng với bọn họ.
Nhưng mà trong đó cũng có một vấn đề, chính là tổ chức này rất chính trực, nếu như bọn họ biết chính mình đang trả thù, đối phương không nhất định sẽ giúp đỡ mình.
Mà quái nhân mặt mèo lại không giống vậy, dường như quái nhân mặt mèo không có cảm giác gì với việc hắn giết người.
Cái này có lẽ chính là người sống lại cần gì phải làm khó người sống lại.
Tô Bạch thở dài một hơi, nếu có thể, thật sự hắn không muốn nảy sinh bất cứ liên hệ gì với người sống lại này.
Nhưng mà hiện giờ hắn cũng phát hiện vấn đề của chính mình, tuy rằng bản thân đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng mà so với những người đó, hắn vẫn là một người bình thường như cũ.
Mặc dù hắn có lực lượng nhất định, nhưng hắn không có quyền, không có năng lượng nhân mạch, rất nhiều chuyện đều không thể làm được.
Mà quái nhân mặt mèo kia, chính là một cơ hội.
Sau đó, Tô Bạch nhìn về phía quan tài hoàng kim trên cánh tay trái của mình, nhìn về phía điểm đỏ ở trên.
“Cảm giác được nguyện vọng của Đinh Tuấn, hắn muốn chuẩn bị 50 vạn cho mẹ của mình, ngươi có muốn góp đủ cho hắn không, nếu hoàn thành nguyện vọng của Đinh Tuấn, linh năng của hắn sẽ bị hấp thu, hình thành mảnh báu quan tài, đồng thời ngươi đạt được đạo cụ: Mặt Thú.”
Cảm nhận được tin tức phía trên, Tô Bạch cười nhạo.
Hắn thật sự không nghĩ đến, nguyện vọng của Đinh Tuấn này vậy mà là cái này.
Phải biết rằng trước khi hắn giết Đinh Tuấn, trước hết chính là chém tim.
Đối phương cũng đã từ bỏ mẹ của mình.
“Để ta đưa cho nàng 50 vạn hả?” Tô Bạch nghĩ đến cảnh tượng bà Ôn lừa bịp, trong lòng nổi lên một loại tình cảm chán ghét.
Không nói đến việc Đinh Tuấn từng giết mình, chỉ nói đến chuyện bà Ôn lừa hắn, thì hắn tình nguyện ném tiền vào trong nước cũng sẽ không cho nàng chữa bệnh.
Kẻ xấu còn cần kẻ xấu giày vò, Tô Bạch sẵn lòng làm kẻ xấu này.
Nhưng mà, bảo Tô Bạch từ bỏ phần thưởng này cũng là không có khả năng, hắn đã hoàn thành tổng cộng hai nhiệm vụ, sau đó đạt được hai phần thưởng.
Một phần thưởng là Ma Thiết, cái này trợ giúp hắn áp chế lệ khí, làm cho hắn có thể sinh hoạt bình thường.
Cái khác là dự đoán đường cong cấp thấp, cái này trực tiếp giải quyết khủng hoảng tài chính của hắn, thậm chí còn là một thần kỹ chiến đấu, để cho hắn cứu Triệu Minh San ở thời điểm khẩn cấp.
Cho nên, Mặt Thú là một phần thưởng giống với hai phần thưởng kia, đương nhiên là hắn sẽ không từ bỏ.
Tô Bạch dùng tinh thần của bản thân cảm giác Mặt Thú.
Một tin tức xuất hiện ở trong đầu hắn.
Mặt Thú: một mặt nạ hung ác, sau khi người sử dụng đeo vào, có được thú tính, có thể tăng thêm 50% điểm thuộc tính lực lượng, 50% điểm thuộc tính nhanh nhẹn.
Cảm giác được tin tức này, Tô Bạch lập tức đờ ra.
Trước đó hắn cũng đã đoán được Mặt Thú này nhất định là một thứ vô cùng tốt, nhưng mà hắn thật không ngờ thứ này lại
Tuy rằng hiện giờ nếu hắn đeo vào cũng chỉ tăng thêm 1.5 điểm thuộc tính lực lượng và 1.5 điểm thuộc tính nhanh nhẹn của hắn.
Nhưng mà nguyên do là hắn bây giờ mới đạt được quan tài hoàng kim không bao lâu, điểm thuộc tính không nhiều lắm.
Nếu tương lai hắn có nhiều điểm thuộc tính hơn, thứ này tuyệt đối là biến thái.
Nói ngắn gọn, đây là một đạo cụ tính trưởng thành rất mạnh.
Hơn nữa, là một trang bị chiến đấu.
“Ha… Xem ra hôm nay phải đưa bà Ôn chút tiền rồi.” Lúc này Tô Bạch đột nhiên nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười lạnh lùng một tiếng.
Tiếp theo, hắn đánh răng rửa mặt, chuẩn bị bắt đầu xuống lầu ăn sáng.
Hắn giết người xong, đương nhiên là nghỉ ngơi nữa thì không tốt, bằng không dễ dàng khiến cho người có tâm nghi ngờ.
Cũng chính vào lúc hắn mở cửa, cửa bên cạnh cũng đột nhiên mở ra.
“Chào buổi sáng.” Lý Bạch Trúc mặc áo khoác màu đỏ, phần dưới mặc quần jean thon dài, thoạt nhìn rất bắt mắt.
“Tối hôm qua dường như ngươi ngủ hơi không tốt lắm nhỉ.” Nàng nhìn về phía Tô Bạch, cười hỏi.
Tô Bạch nhìn về phía đối
Hắn chính là biết Lý Bạch Trúc từng bị quái nhân mặt mèo kia vào trong cõi mộng, còn nhận điện thoại của hắn.
“Chào buổi sáng, Tô Bạch.” Cũng chính vào lúc này, Triệu Minh San cũng đi ra từ bên trong, nhìn thấy Tô Bạch lại lộ ra nụ cười tỏa nắng.
“Chào buổi sáng.” Tô Bạch gật đầu, hỏi tiếp: “Các ngươi xuống dưới ăn sáng không?”
“Được.” Hai nàng trăm miệng một lời trả lời.
Lúc này, đột nhiên Tô Bạch cảm giác ngửi được mùi thuốc súng rất nhẹ.