“Quản gia, nếu như ta muốn thu được điểm cống hiến, ta cần phải làm cái gì?” Ở một nơi âm u, Tô Bạch gọi điện thoại.
Trong điện thoại di động truyền đến âm thanh của Quản gia, nói: “Trong điện thoại di động có một phầm mềm tên là Không, ở bên trong có rất nhiều nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ, ngươi có thể thu được điểm cống hiến tương ứng.
Tương tự như vậy, ngươi cũng có thể cho ra một ít vật phẩm trân quý trong cấm địa tiến hành giao dịch. Trong phần mềm tên là Không, có danh sách.”
Nghe được lời của hắn, Tô Bạch lộ vẻ trầm tư.
Bây giờ hắn đã ra khỏi cửa hàng thú cưng, Lão Miêu nói muốn đi đút mèo ăn, sẽ không đi cùng hắn.
Cho nên, thừa dịp lúc này, hắn muốn hỏi rõ Quản gia.
Vẻ mặt của Tô Bạch dừng một chút, nói: “Tiền mới có thể đổi điểm cống hiến không?”
“Có thể.” Quản gia nói: “Mỗi hai mươi vạn tiền mới có thể đổi một điểm cống hiến.”
“Hai mươi vạn?” Tô Bạch khẽ nhíu chân mày, mặc dù hiện tại hắn có một ít tiền, thế nhưng để đổi điểm cống hiến mà nói, vậy thật là có chút không đủ dùng rồi.
“Không sai, nhưng nếu như là đổi điểm cống hiến ra tiền, một điểm chỉ có thể đổi mười vạn. Đúng rồi, thông tin ngươi giết Đinh Tuấn có một chút bại lộ, nếu như ngươi muốn ta giúp ngươi lau đi những thông tin này, cần một điểm cống hiến.” Quản gia nói.
Tô Bạch nghe vậy, có chút kỳ quái nói: “Ít như vậy sao?”
Theo đạo lý, hiện tại chuyện Đinh Tuấn, đoán chừng đã ồn ào rồi, bây giờ cảnh sát đã tra tìm hung thủ.
“Bởi vì Lão Miêu giúp ngươi trầm thi thể xuống hồ.” Quản gia trả lời.
Tô Bạch có chút không nói gì, loại người như Lão Miêu thoạt nhìn có chút không đứng đắn, thế mà vẫn trợ giúp hắn.
Trước đây nói không giúp hắn, thế nhưng thân thể vẫn đủ thành thật.
Tô Bạch dừng lại, nói: “Nếu như ta muốn ngươi giúp ta tìm được địa chỉ của một người, ngươi có thể làm được không?”
Sau khi nói đến đây, hắn siết chặc điện thoại di động một chút.
Mục đích cuối cùng hắn gia nhập vào Ảnh Tử, chính là tìm được hung thủ kia.
“Có thể.” Bên Quản gia truyền đến một giọng nói chắc chắn.
Nghe được lời của đối phương, Tô Bạch lại có chút chần chờ, hắn biết tìm được địa chỉ của một người rốt cuộc khó cỡ nào, mà Quản gia trả lời chắc chắn như vậy, thật ra khiến hắn có chút không xác định được.
“Cần bao nhiêu điểm cống hiến?” Hắn dừng một chút, dò hỏi.
“Xem tình hình.” Quản gia nói rằng
Tô Bạch nhíu mày, “Không có tiêu chuẩn sao?”
“Căn cứ vào lượng thông tin ngươi cung cấp, độ khó không giống nhau, tổng thể từ một điểm tới mười điểm.” Quản gia trả lời.
Nói đến đây, giọng hắn dừng lại, nói tiếp: “Chẳng qua trước chuyện này, ta đề nghị ngươi và Lão Miêu tiến về cấm địa một chuyến, để hắn huấn luyện ngươi thành dược tễ sư.”
“Dược tễ sư?” Tô Bạch nghe cách gọi này, trong lòng cảm thấy hơi kì quái, cách gọi này làm cho hắn có chút liên tưởng đến luyện kim sư và Vu sư thật lâu trước đây ở ngoại Liên bang.
“Đúng vậy, dược tễ sư, chẳng qua không phải là thuật sư luyện kim gì.” Quản gia như có thể nhận thấy được ý nghĩ trong lòng Tô Bạch, nói: “Trước đó không phải ngươi đang hỏi chuyện của người linh năng sao? Hiện tại ta có thể nói việc này cho ngươi biết.
Sau khi ngoại Liên bang và Liên tiếp xúc với những người sống lại nhiều lần, cũng có nghiên cứu rất lớn với linh năng, đã có thể dẫn linh năng vào trong cơ thể con người. Sau đó khiến người ta biến thành người linh năng.
Mà có thể biến người thường thành người linh năng, được gọi là dược tễ sư, bọn họ có thể căn cứ vào sự khác biệt của mỗi con người, điều tra danh sách dược tễ, khiến cho người linh năng không ngừng trở nên mạnh mẻ.”
Nghe được lời của hắn, Tô Bạch đột nhiên như là nghĩ tới điều gì, trong đầu nhớ lại chuyện đoàn người Sở Hồng Nguyệt vào núi trước đây.
Trước đây, bọn họ vào núi làm như vậy là để giết những người sống lại như Bành Niệm.
Thế nhưng... tại sao bọn họ lại phải mang theo một người già?
Nếu như nói Trịnh Vũ, Lý Mạc, Sở Hồng Nguyệt là chiến lực, Ninh Huyên là người lái xe.
Người già kia tại sao phải ở bên trong? Hắn có vai trò gì?
Trước đây hắn không nghĩ thông suốt chuyện này.
Thế nhưng qua lời Quản gia nói, hắn cũng có hơi hiểu được, lão giả kia, rất có thể là dược tễ sư!
Hắn tới ngọn núi là vì điều chỉnh thử dược tễ.
Thế nhưng... Tại sao hắn phải vào núi điều chỉnh thử dược tễ?
Tô Bạch nhanh chóng suy nghĩ, một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện ở trong đầu của hắn.
Lão giả kia, cần một thứ trên người sống lại để điều chỉnh thử dược tễ.
Hơn nữa, phải là mới xuất hiện!
“Để điều chỉnh thử dược tễ cần thứ gì đó trên người sống lại?” Tô Bạch cảm giác mình bắt được cái gì, hỏi điện thoại.
Nghe được lời của hắn, đối diện Quản gia trầm mặc một hồi, nói: “Tô Bạch, đầu óc của ngươi thực sự nhanh nhẹn có chút vượt quá dự liệu, khiến cho ta hơi kinh ngạc, xem ra thu nhập ngươi vào tổ chức là một chuyện đặc biệt chính xác.”
Tiếp theo hắn dừng một chút, nói tiếp: “Điều chỉnh thử dược tễ, cần huyết dịch mới mẻ trên người người sống lại. Mà ngươi là người sống lại, thì có được vô số cơ hội điều chỉnh thử. Những người như các ngươi là dược tễ sư trời sinh. Cho nên ta kiến nghị ngươi và Lão Miêu đi cấm địa xem.”
“Ta phải đi cùng Lão Miêu một chuyến như thế sao?” Tô Bạch hỏi.
“Cái này cần tự ngươi lựa chọn, nếu như ngươi không đi cũng được. Chẳng qua ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, nếu như ngươi trở thành dược tễ sư, đối với ngươi có trợ giúp rất lớn.” Quản gia nói tiếp:
“Mà trước đó ta có thể miễn phí giúp ngươi xử lý tốt chuyện trong trường học cùng với chuyện của Đinh Tuấn. Xem như là một loại phúc lợi cho người mới.”
“Còn địa chỉ của đám người tra ta thì sao?” Tô Bạch lại hỏi.
“Cần điểm cống hiến.” Quản gia trả lời chung chung.
Tô Bạch nghe vậy, lặng lẽ không nói, quả nhiên ăn không là không được.
...
Đêm khuya, bởi vì ban ngày trời nắng, cho nên tối nay ánh trăng có vẻ sáng sủa vô cùng.
Chiếu xuống, để lại bóng mờ trên mặt đất, như là lồng lên một lớp lụa mỏng.
Bệnh viện đệ nhất Thành phố Tây Giang, trong một lầu nằm viện, một bà lão trằn trọc trên giường, không thể vào giấc ngủ.
Ngày hôm qua, nàng bởi vì lừa bịp tống tiền người khác, bị hộ sĩ bác sĩ ở bệnh viện không thích, cũng bị bạo lực lạnh, cho nên trong phòng vẫn có một mùi vị khó tả, không có ai tới dọn dẹp.
Nhưng mà, làm cho bà lão có chút khó chịu không phải bị bác sĩ y tá nơi này đối xử lạnh lùng.
Mà là con trai của nàng không có một chút tin tức, giống như là đã biến mất.
Dù cho nàng năn nỉ hộ sĩ cho nàng gọi điện thoại cho con trai, vẫn không có kết nối được.
Điều này làm cho nàng có chút bất an.
Ôn lão thái biết tính cách con trai mình, không thể nào bỏ nàng một mình được.
“Con à...” nàng khóc thút thít, lệ thấm ướt rồi gối đầu.
Cũng chính vào thời điểm này, một ánh sáng đỏ sáng lên ở trong phòng.
Ôn lão thái còn tưởng rằng bên ngoài bật đèn, cho nên không có để ý.
Thế nhưng không bao lâu, nàng đột nhiên nhớ tới đèn bên ngoài là đèn màu trắng, không phải đèn sợi như nhà nàng.
Nghĩ vậy, Ôn lão thái ngồi dậy, nhìn sang phía tia sáng, sau đó thấy một người đàn ông mặc mũ trùm màu đen y đang không ngừng đốt cái gì trong một cái bồn sắt.
Thấy một màn như vậy, mặt của nàng chợt tái nhợt.
Điều này làm cho nàng nghĩ tới nghe nói Hắc Vô Thường lấy mạng trước đây.
Người này... Sẽ không phải là Hắc Vô Thường đấy chứ!?
Nghĩ đến nhiều chuyện mình đã làm trước đây, Ôn lão thái cảm thấy ớn lạnh ở trong lòng.