“Ảnh Tử?” Tô Bạch nghe được lời của bọn họ, có hơi giật mình, hắn cảm thấy tổ chức của Lão Miêu chắc là một tổ chức vô cùng mạnh, tên cũng phải vô cùng ngang ngược mới đúng.
Thế nhưng thật sự không ngờ tên của tổ chức này lại bình thường không có gì lạ.
“Đúng vậy, chúng ta đều là bóng, ngươi chính là thành viên mới của chúng ta, ảnh thứ chin.” Lão Miêu vừa cười vừa nói.
Nghe được lời của đối phương, Tô Bạch có chút dự cảm bất thường, “Ngươi là ảnh thứ bảy, ta là ảnh thứ chín, có phải trong tổ chức của chúng ta tổng cộng chỉ có chín người hay không?”
“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ ngươi cho rằng người có thể áp chế lệ khí dễ tìm lắm à?” Lão Miêu có chút quái dị nhìn Tô Bạch, giống như là nghe được chuyện khó tin nào đó.
Nghe được lời của đối phương, Tô Bạch ngẩn ra, lúc này hắn mới nhớ tới, bản thân áp chế được lệ khí tất cả đều vì trùng hợp.
Dựa vào cái gì người khác dễ dàng áp chế được vậy?
Thế nhưng, chỉ có chín người, cái tổ chức này có chút nhỏ.
Hơn nữa, khiến cho hắn giật mình là chỉ có chín người, vậy mà có thể đè được chuyện giết người của mình trước đó.
“Ta biết sau khi trở thành người sống lại ngươi có rất nhiều nghi hoặc.” Lão Miêu cười, “Có cái gì muốn hỏi, cứ trực tiếp hỏi đi.”
Tô Bạch nghe vậy, dừng lại một chút, nói: “Người sống lại trên thế giời này rốt cuộc là cái gì? Chúng ta tại sao phải sống lại? Tổ chức của Sở Hồng Nguyệt cùng với tổ chức Ảnh Tử của chúng ta lại là như
Hiện tại hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, thế nhưng bây giờ, hắn chỉ muốn biết những chuyện này nhất.
Nghe được hắn hỏi, Lão Miêu trầm mặc, nói với điện thoại di động, “Quản gia, ngươi tới nói với hắn đi.”
Nói rồi hắn đưa điện thoại di động cho Tô Bạch.
Tô Bạch ngẩn ra, thế nhưng vẫn nhận lấy điện thoại di động.
“Chào ngươi, Tô Bạch, ta là Quản gia, người quản lý tất cả chuyện vặt vãnh của Ảnh Tử. Rất hân hạnh được biết ngươi, cũng rất xin lỗi vì những chuyện mà trước đây Lão Miêu làm ra.” Giọng một người đàn ông trung niên truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại.
Khóe miệng của Tô Bạch giật giật, Quản gia này, bình thường hơn rất nhiều so với Lão Miêu bị bệnh thần kinh kia.
“Ta cũng rất hân hạnh được biết ngươi.” Tô Bạch liếc mắt nhìn Lão Miêu đang trêu chọc một con mèo ở trong lồng.
“Được rồi, không nói nhảm nhiều, hiện tại ta sẽ trả lời một vấn đề của ngươi. Lần đầu tiên người sống lại xuất hiện là lần đầu thành lập Liên bang, khi đó, giữa thiên địa có một luồng năng lượng quỷ dị, tên là linh năng, loại năng lượng này có thể cảm nhận được oán khí của con người, làm người đó sống lại trong tình huống đối phương tử vong.
Mà sau khi sống lại, linh năng trong thiên địa sẽ không ngừng ăn mòn nội tâm của người đó, ngoại trừ một số người sống lại có thể áp chế năng lực của linh năng ra, từng người sống lại đều sẽ biến thành ma quỷ giết người không ghê tay.
Tổ chức của Sở Hồng Nguyệt, tên là Đồ Long Bộ, trong đó chia làm Đồ Long Bộ ngoại Liên bang, cùng với Đồ Long Bộ Liên bang, mục đích Đồ Long Bộ tồn tại chính là chém giết những người sống lại, bảo vệ dân thường, là tổ chức đặc thù nhất bây giờ. Ở một số trường hợp, nó có thể làm cho Sở cảnh sát cùng với quân khu tiến hành hợp tác chiến đấu.
Còn chúng ta, chúng ta rất đặc biệt, chúng ta là người sống lại có thể áp chế lệ khí trong nội tâm, vĩnh viễn kẹp giữa loài người cùng với người sống lại.
Đó là lí do thành viên của chúng ta đều lấy ảnh để thay thế. Có nghĩa là, người trong bóng tối. Tô Bạch ngươi cũng không cần phòng bị bọn ta quá. Chúng ta quả thực đều là đồng loại. Hẳn nên hỗ trợ lẫn nhau.”
Tô Bạch nghe vậy, trầm mặc một hồi, tuy hắn tin tưởng lời Quản gia nói, nhưng hắn vẫn hy vọng mạng của mình có thể nằm trong tay mình.
Hắn sẽ không tùy ý tin tưởng bất luận kẻ nào.
Dường như phát hiện Tô Bạch chưa hề trả lời, giọng nói của Quản gia dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Tiếp tục nói về những người sống lại, bọn họ là người bị linh năng ăn mòn sau khi sống lại, những người này phần lớn đều sẽ bị linh năng ăn mòn nội tâm, biến thành từng ma quỷ cuồng giết người.
Người sống lại chia làm cấp Trùng, cấp Xà, cấp Mãng, cấp Giao, cấp Ác Long. Cấp Trùng chỉ là, những người sống lại liên tục không tìm được con đường lột xác, loại người sống lại này là những người sống lại kém nhất, dù cho cảnh sát mặc thường phục, hay là tinh anh quân đội cũng có thể đối phó bọn họ.
Tới cấp Xà, năng lực của bọn họ có thể hòa hợp thành một thể với linh năng, cũng mang theo độc, sau khi bọn họ tử vong, linh năng trong thân thể bọn họ sẽ sống lại trên sinh vật phụ cận, hoàn thành chuyển sinh.”
Nghe được lời của đối phương, Tô Bạch đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc trước ở thôn Xuyên Trạch, hiện tại mới hiểu được, trước đây Bành Niệm từ là một người sống lại cấp Xà, cũng chính là như vậy, trước đây Sở Hồng Nguyệt muốn dẫn hắn rời khỏi.
“Tới cấp Mãng, thân thể của bọn họ liền sẽ bắt đầu tiến hành biến hóa khó tin, tố chất thân thể so với người bình thường mạnh gấp mười lần, đạn thông thường khó có thể tác dụng lên bọn họ, chỉ có số lượng lớn thuốc nổ hoặc là đạn xuyên thép có tính chất đặc biệt, mới có thể làm tổn thươnng bọn họ.”
Nói đến đây, lời của Quản gia đột nhiên dừng lại.
“Cấp Giao và cấp Ác Long thì sao?” Tô Bạch hỏi.
“Người sống lại hai cấp bậc này này... Bọn họ có thể ảnh hưởng nội tâm của người khác, nếu như nói cấp Trùng, cấp Xà, cấp Mãng có thể sẽ tạo thành rối loạn, Cấp Giao, cùng với cấp Ác Long, tạo thành, chính là thiên tai.” Quản gia nói rằng.
Nghe được lời của hắn, Tô Bạch chau mày lại.
Hắn thật không ngờ, thế giới này lại có người sống lại mạnh như vậy.
“Vậy tại sao ta chưa từng nghe nói qua loại này người sống lại này? Theo đạo lý nói, loại người sống lại cường đại này, làm ra động tĩnh hẳn phải lớn vô cùng mới đúng.” Tô Bạch đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi.
Quản gia nói: “Bọn họ không thấy.”
“Không thấy sao?” Tô Bạch có chút nghi ngờ hỏi.
“Ừm, đơn giản về mặt ý nghĩa mà nói, loại người sống lại đẳng cấp này, nếu không phải là bị Liên bang và ngoại Liên bang giết chết, thì là trốn đi.”
“Đúng rồi.” Tô Bạch cũng không muốn đề cập vấn đề xa như vậy, sau đó một linh quang lóe lên ở trong đầu hắn, lại hỏi: “Như Sở Hồng Nguyệt là có chuyện gì xảy ra? Lẽ nào nàng cũng là người sống lại sao?”
Nghe câu hỏi của hắn, Quản gia nói: “Như nàng là người linh năng do Liên bang cùng ngoại Liên bang cải tạo để đối phó với những người sống lại, bọn họ có thể sử dụng linh năng, vận dụng một ít năng lực cường đại, rất gần với người sống lại.”
Nói đến đây, giọng nói của hắn dừng một chút, nói tiếp: “Chẳng qua, những người linh năng này, đều phổ biến sống không lâu.”
“Sống không lâu?” Tô Bạch chân mày có hơi nhíu lại.
“Không sai.” Quản gia nói rằng: “Sở dĩ người linh năng sống không lâu là bởi vì...”
“Chờ một chút, loại chuyện như vậy quá phiền toái, ngươi muốn nói với hắn, sợ là muốn nói đến ngày mai mất.” Đúng lúc này, Lão Miêu cắt đứt cuộc nói chuyện giữa Tô Bạch và Quản gia, bất đắc dĩ nói: “Với lại hiện tại mèo sắp triệt sản xong rồi, chờ một hồi bác sĩ kia và nhân viên cửa hàng có thể phát hiện có gì không đúng thì sẽ phiền toái.”
“Đi.” Tô Bạch gật đầu, sau đó đưa điện thoại di động cho Lão Miêu.
Ngày hôm nay hắn đã thu hoạch vượt quá tưởng tượng, những thứ khác hiển nhiên cũng không vội vã nhất thời.
“Cái điện thoại di động này là mới, ngươi cầm đi.” Lão Miêu thấy thế, khoát tay, “Điện thoại di động này là điện thoại di động đặc thù, sở hữu tính năng bảo mật rất mạnh cùng với một ít năng lực đặc biệt. Về sau ngươi hãy dùng cái điện thoại di động này liên hệ cùng với Quản gia.
Quản gia là ảnh thứ nhất, cũng là Quản gia của tất cả mọi người, tương lai ngươi có chuyện vặt vãnh gì có thể trực tiếp tìm hắn.”
Nói xong, hắn đưa tay ra, vỗ tay.
Theo cái vỗ của hắn, thời tiết khá hơn một chút, loại bỏ ngăn cách.
Đồng thời, thân thể của bác sĩ và nhân viên cửa hàng làm việc ở bên trong dừng lại một chút, sau đó lại khôi phục nguyên trạng, giống như không xảy ra chuyện gì.
Cũng chính vào thời điểm này, bác sĩ cười đi ra từ bên trong, nói: “Con mèo ở đây, đã triệt sản toàn bộ. Con mèo này vẫn là thả chỗ bọn ta sao?”
“Trước hết thả ở nơi này đi.” Lão Miêu gật đầu, “Đại khái khoảng chừng hai tuần lễ, tính một nghìn khối thế nào?”
Nghe được lời của hắn, bác sĩ hơi có chút lưỡng lự, sau đó bất đắc dĩ nói: “Có thể, coi như là làm việc thiện. Nói thật, Miêu tiên sinh, người giống như ngươi, ta thật sự chính là hiếm thấy, ngươi đã tiêu phí tại nơi đây hơn bảy vạn khối rồi.”
“Coi như làm một ít chuyện tốt.” Lúc Lão Miêu nghe đối phương nói hơn bảy vạn, trên mặt toát ra vẻ mặt đau lòng, sau đó cười khổ nói: “Ta rất thích mèo, thế nhưng nếu như ta chỉ nuôi, về sau mèo hoang càng ngày sẽ càng nhiều, sẽ tạo thành rất nhiều phiền não cho người, giống như uống rượu độc giải khát, cho nên không bằng dẫn chúng nó đi triệt sản.”
Tô Bạch bên cạnh nghe được lời của hắn, trầm mặc, lúc trước hắn đút mèo ăn, thật đúng là không nghĩ tới cái này.