Chương 92: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Thuộc tính

Phiên bản dịch 6785 chữ

“Nhưng khoảng thời gian trước, một nhà ba người bị chết bởi trúng độc khí than.”

Nghe được lời Quản gia nói, trái tim Tô Bạch đã bắt đầu nhảy lên thình thịch.

“Không phải ngoài ý muốn!”

“Không phải ngoài ý muốn!”

“Không phải ngoài ý muốn!”

Một âm thanh không ngừng xuất hiện trong đầu Tô Bạch, khiến tàn bạo trong lòng hắn dâng lên.

Nếu như nói tên này đâm chết cha mẹ mình rồi, sau đó lại chết vì bị trúng độc khí than, cho rằng chuyện này là trùng hợp, Tô Bạch tuyệt đối không tin.

“Mưu sát!” Ngón tay Tô Bạch cào giường gỗ, tấm ván gỗ vang lên tiếng “Roạt roạt” “Roạt roạt”.

“Tô Bạch, ngươi không sao chứ.” Giọng Quản gia truyền đến từ đầu điện thoại bên kia.

Nghe được giọng nói của đối phương, trong đầu Tô Bạch lập tức tỉnh táo lại.

“Không có việc gì.” Hắn nói, “Quản gia, nếu muốn điều tra giúp ta người sau lưng mưu sát cha mẹ ta, cần bao nhiêu điểm cống hiến?”

Quản gia nghe vậy trầm mặc, nói: “5 điểm cống hiến.”

“Được, ngươi điều tra giúp ta.” Tô Bạch nói một tiếng rồi cúp điện thoại.

Sau đó hắn nằm trên ghế tựa, trầm mặc một hồi lâu.

Tô Bạch cúi đầu xuống, đột nhiên nở nụ cười, âm thanh hơi quỷ dị, giống như ác quỷ.

“Con bà nó chứ, ai đang quỷ kêu!” Chính vào giờ phút này, cách vách truyền đến tiếng gầm giận dữ, sau đó truyền đến một trận đập cửa.

Tô Bạch nghe được âm thanh bên ngoài, tay ôm mặt mình.

Một lát sau mặt hắn biến thành không có biểu cảm gì.

Sau đó hắn đứng lên, mở cửa ra.

Sau khi mở cửa hắn nhìn thấy có bốn người đứng ở cửa, đám người này đang phẫn nộ nhìn hắn.

“Ta không biết cười, các ngươi trở về đi.” Tô Bạch nhìn mấy người, thản nhiên nói.

“Mày con bà nó thật kiêu ngạo!” Một người thanh niên nghe vậy, phẫn nộ trong lòng, đi lên trước, hung hăng đẩy Tô Bạch một cái.

Tô Bạch nhìn chằm chằm đối phương, đứng tại chỗ, không hề di chuyển.

Thấy không đẩy được Tô Bạch, người thanh niên này hơi tức giận, “Chết tiệt nó chứ, ngươi nhìn cái gì mà nhìn!”

Nói xong hắn đã một bàn tay tát lên trên mặt Tô Bạch.

Nhưng chính vào thời điểm này, Tô Bạch đột nhiên túm lấy tay đối phương, chậm rãi siết chặt.

“A!!!” Bàn tay thanh niên bị Tô Bạch túm lấy, lập tức phát ra tiếng kêu thê thảm.

Ba người khác thấy thế đều lập tức hùng hùng hổ đánh Tô Bạch.

“Bốp!” Tô Bạch thấy vậy, buông lỏng cổ tay người kia ra, một cái tát bốp lên trên mặt một người xông đến, người này bị tát đến đầu óc choáng váng, ngã trên mặt đất, đã ngất đi.

Sau khi ngã trên mặt đất, bằng mắt thường có thể thấy được mặt của đối phương đã dần bầm tím.

Sau đó Tô Bạch lại mỗi tay túm lấy một người, đập ra xa xa.

“Ầm rầm!” Hai người nện xuống mặt đất, lập tức xương gãy gân đứt, kêu rên không ngừng.

Xử xong mấy người này, Tô Bạch nhìn về phía người ngón tay xanh tím.

Người nọ thấy thế, định bỏ chạy, nhưng mà hắn đã bất ngờ bị nâng lên.

“A!!!”

Người nọ kêu thảm một tiếng, đã bị ném về phía mấy người kia.

Xử lý xong đám người này, Tô Bạch mặt không biểu cảm nhìn đám người trên mặt đất, bao tay Ma Thiết trong tay chậm rãi ngọ nguậy, hóa thành một vòng tay.

Sau khi đánh người, tàn bạo trong lòng hắn được áp chế, lập tức cảm thấy thoải mái hơn.

Sau đó hắn cầm điện thoại, bấm 404: “Văn phòng cảnh sát phải không? Ta cử báo, ở khách sạn xx, có người tụ tập chơi hàng.”

“Vâng, tiên sinh, xin ngươi chờ một chút, chỗ ta lập tức phái người đi qua.”

Tô Bạch nghe vậy, nên cúp điện thoại.

Hắn đi tới trong phòng đám người kia, nhìn giấy bạc trên bàn còn có một vài bao nhỏ.

Lúc trước hắn đã dùng cảm giác dã thú cảm giá khách sạn này, trừ bỏ phát hiện ra nơi này còn có mười camera ẩn giấu ra, cũng biết bốn người bên cạnh đang chơi hàng.

Tô Bạch vốn định để sau rồi báo công an, nhưng đám người này tìm đến cửa, nên hắn ra tay luôn.

Dù sao đánh người còn có thể áp chế tàn bạo trong người.

Sau đó Tô Bạch lại gọi điện thoại, “Alo, Quản gia, ta chọc chút chuyện phiền toái ở đây, khả năng lộ ra một chút năng lực, chỗ ngươi có thể giải quyết phiền toái giúp ta không?”

“Có thể.” Quản gia đáp lại.

“Cần bao nhiêu điểm cống hiến.”

“Một điểm.” Quản gia đáp.

“Đúng rồi, Quản gia, điểm cống hiến có thể ghi nợ không?” Tô Bạch dừng lại một chút, sau đó lại hỏi.

“Có thể.” Quản gia đáp lại dứt khoát.

Nghe được câu trả lời của đối phương, Tô Bạch trầm mặc một chút.

Một lát sau, hắn lại nói: “Vì sao trước ngươi không nói vậy?”

“Ngươi lại không hỏi, với lại ghi nợ không phải là một thói quen tốt.” Quản gia lại trả lời.

Nghe được lời đối phương nói, Tô Bạch không biết nói gì.

“Ta có thể ghi nợ tối đa bao nhiêu điểm?” Hắn tiếp tục hỏi.

“100 điểm.” Quản gia nói.

Nghe xong lời đối phương nói, Tô Bạch không biết nói gì, một trăm điểm này chính là tài nguyên một ngàn vạn.

“Được.” Tô Bạch gật gật đầu, “Người làm hại cha mẹ ta, ngươi mau chóng tìm ra giúp ta, đã làm phiền ngươi rồi.”

“Không có việc gì.” Quản gia cúp điện thoại.

Tô Bạch nằm trên giường, trong đầu hồi tưởng lại chuyện trong một ngày này.

Sau đó hắn nhìn sang cánh tay mình, trên quan tài hoàng kim đang có sáu điểm đen giống như sáu viên đá kim cương đen vậy.

Đây là sáu điểm vô thuộc tính.

Lúc trước Tô Bạch đã nhận được mười điểm vô thuộc tính từ trên vật phong ấn.

Nhưng mà ở trên đường hắn đã dùng ba điểm vô thuộc tính thêm vào trên cảm giác dã thú, hai điểm vô thuộc tính thêm lên vượt chướng ngại vật.

Hiện giờ hắn chỉ còn năm điểm vô thuộc tính.

Điểm vô thuộc tính rất tốt, nhưng hắn không thể lại tùy ý dùng hết, dù sao quá ít.

Bây giờ Tô Bạch ngồi thống kê điểm thuộc tính của mình.

Hiện giờ điểm thuộc tính cơ bản lực lượng +3, nhanh nhẹn +3, trí nhớ +3, trí tuệ +2, nam tính công năng +2, thể lực +1, thính lực +1, cảm giác +1, vật lý thiên phú +1, toán học thiên phú +1, ngữ văn thiên phú +1, đàn dương cầm thiên phú +1, thể lực khôi phục +1, thân thể dẻo dai +1, khôi phục vết thương +1, năng lực chịu đánh +1, dung mạo +1.

Điểm thuộc tính đặc biệt: Kỹ xảo chém giết +1, cảm giác dã thú +5, kỹ xảo parkour +3, điều khiển kỹ xảo +1.

Điểm vô thuộc tính +5

Năng lực đặc thù: Dự đoán đường cong cấp thấp.

Đạo cụ đặc thù: Ma Thiết, Mặt Thú.

Sau khi thống kê điểm thuộc tính của mình xong, Tô Bạch lại dùng

Hiện giờ hắn còn ba điểm vô thuộc tính.

Hắn không chuẩn bị tùy tiện sử dụng ba điểm vô thuộc tính này.

Bởi vì bất cứ lúc nào hắn đều có thể cộng thêm điểm thuộc tính.

Cho nên còn không bằng tích trữ điểm vô thuộc tính lại, đợi đến khi cần dùng thì dùng.

Sau đó, Tô Bạch lại lấy điện thoại di động ra, gửi một tin tức vào một dãy số điện thoại.

Trước kia hắn vẫn lưu dãy số này, là dãy số của một nhà tang lễ.

Mặc dù nói điện thoại di động ngày trước của hắn đã mất, nhưng lấy trí nhớ của hắn, hồi tưởng lại dãy số đã từng xem rồi đều không khó.

Hắn vẫn quyết định mua một ngôi mộ an táng tro cốt của mẹ Diêu Thiếu Bân.

Không có cách nào, hiện giờ hắn rất cần lực lượng.

Hơn nữa mấy vạn đồng đổi một năng lực, vẫn vô cùng đáng giá.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    29

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!