Chương 93: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Sát hạch

Phiên bản dịch 6914 chữ

Gửi tin tức xong, Tô Bạch nằm trên giường, để cho mình ngủ thiếp đi.

Nhưng giờ phút này hắn lại rất khó ngủ.

Khi hắn nhắm mắt lại, cảnh tượng tang lễ của cha mẹ luôn luôn hiện ra trước mắt hắn.

Sau đó cũng có cảnh sát đến đây, mang bốn tên nghiện kia đi.

Cũng không biết Quản gia rốt cuộc sắp xếp như thế nào, cảnh sát thậm chí còn không quấy rầy hắn.

Chờ đến bốn giờ sáng, di động của Tô Bạch nhận được một tin tức.

“La Lâm, tổng giám đốc phòng vật tư tập đoàn Vân Gian, vào ngày 22 tháng 6 năm 3626 lịch Liên bang đã từng có liên hệ với người gây ra tai nạn Hứa Đông Thăng, ngày 23 tháng 6 Hứa Đông Thăng gây chuyện. Nếu ngươi cảm thấy cha mẹ ngươi chết đi là có người làm chủ phía sau màn, vậy đó chính là hắn, hiện giờ hắn đang ở chợ số 76…”

Tô Bạch nhìn ảnh chụp trên tư liệu, nhìn khuôn mặt quen thuộc này, trầm mặc.

Hắn không biết rốt cuộc Quản gia đã hao tốn chi phí bao nhiêu mới tìm được đối phương.

Nhưng mà, Tô Bạch biết, Quản gia tìm đúng người.

Khi nằm trên giường, hắn cũng nghĩ rất nhiều chuyện.

Người kia chính là định diệt môn, mà mẹ của hắn khẳng định biết được tình hình.

Nếu không đã không luôn luôn tích trữ nhiều tiền mặt như vậy ở trong nhà.

Tiền mặt, bản thân có ý nghĩa rằng chạy trốn bất cứ lúc nào.

“Nhưng mà… vì sao hắn muốn làm như vậy…” Trong lòng Tô Bạch trào lên một luồng khí lạnh, cả người phát run.

Hiện giờ hắn hận bản thân, vì sao hiện giờ mới biến thành người sống lại.

Nếu là một năm trước, thậm chí là nửa năm trước biến thành người sống lại, có lẽ nhà hắn đã không gặp phải biến cố như thế này.

Qua một lúc lâu sau, hắn mới áp chế được tâm tình của mình.

Sau đó hắn cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho Lão Miêu: “Lão Miêu, ngày kia chúng ta đi cấm địa số 76 đi.”

Cấm địa số 76 ở bên cạnh chợ số 76.

Trên con đường hắn chuẩn bị hoàn thành người chế thuốc, lại đi tìm La Lâm.

“Phù…” Tô Bạch nhẹ nhàng thở ra một hơi, nằm trên giường, cắn răng dùng trí tuệ dọn dẹp sạch sẽ những suy nghĩ hơi lộn xộn.

Không bao lâu hắn đã tiến vào trong mộng đẹp.

Nếu như đầy đủ trí tuệ, có thể dọn dẹp suy nghĩ hỗn độn.

Nhưng mà trước đó hắn không muốn mà thôi.

Bốn giờ sáng, văn phòng cảnh sát, trong một gian phòng yên tĩnh, ngọn đèn chiếu sáng căn phòng này khiến bốn phía sáng trưng như ban ngày, khiến cho người ta quên đi mất hiện giờ vẫn đang vào đêm.

Trong phòng được ngọn đèn chiếu sáng này có một cái bàn dài, ba người ngồi sau bàn.

Nếu như Tô Bạch ở đây, nhất định có thể nhận ra được ba người này, ba người này theo thứ tự là Vương đại sư, Trịnh Vũ cùng với Lý Thanh Trúc lúc trước đã đi thôn Xuyên Trạch.

Mà đối diện bọn họ có một người cảnh sát trung niên đang đứng.

“Trương Truyền, năm nay 34 tuổi, vào năm 3661 lịch Liên bang gia nhập văn phòng cảnh sát, năm 3616 trở thành cảnh sát thường phục, khi trở thành cảnh sát thường phục đã nhiều lần phá được vụ án lớn vụ án quan trọng với đồng nghiệp, vinh dự nhận được chiến công nhiều lần.” Lý Thanh Trúc nhìn sơ yếu lý lịch trên tay, nhìn cảnh sát trung niên hỏi.

“Đúng, trưởng quan.” Cảnh sát trung niên hơi khẩn trương nói.

Mặc dù hắn có rất nhiều chiến công trong người, nhưng ở trước mặt ba người này lại không hề dám tỏ vẻ.

Ba người này, công trạng của mỗi người chỉ có nhiều hơn hắn chứ không hề ít hơn hắn.

“Trịnh Vũ, ngươi đi kiểm tra hắn xem.” Lý Thanh Trúc nhìn Trịnh Vũ ngồi bên cạnh, nói.

“Vâng, rõ.” Trịnh Vũ gật đầu, nói với Trương Truyền: “Đây là làm theo lệ, trong Đồ Long bộ, nguy hiểm phải đối mặt tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của ngươi, hy vọng ngươi có thể thông cảm cho ta.”

Nói xong hắn kéo bàn dài ra, làm thế tấn công.

Trương Truyền thấy thế nên cởi quần áo trên người mình ra, lộ ra thân thể cơ bắp.

“Bắt đầu.” Trịnh Vũ nói một tiếng, rồi một quyền đánh về phía Trương Truyền.

Một quyền này nhanh như tia chớp.

“Rầm!” Trương Truyền không phản ứng kịp, bị một quyền ngã nhào trên mặt đất.

“Không phù hợp.” Lý Thanh Trúc đặt văn kiện trên tay sang bên cạnh, giọng bình tĩnh nói.

“Ta… ta…” Trương Truyền tỉnh lại từ trên mặt đất, lắc lắc đầu còn hơi choáng váng, còn định nói điều gì.

“Đi ra ngoài, nếu như trong chiến đấu, ngươi đã chết.” Lý Thanh Trúc thản nhiên nói.

Trương Truyền nghe vậy, thở dài một tiếng, nhặt quần áo trên đất lên, đi ra khỏi phòng.

“Người tiếp theo.” Lý Thanh Trúc kêu một tiếng ra ngoài cửa.

Tiếp theo, lại một người đi đến.

“Tiếp theo, Lưu Bác…” Trong phòng truyền đến giọng Lý Thanh Trúc.

Người xếp hàng phía sau, một đám được gọi vào, sau đó lại đi ra.

“Chọn lựa lần này còn nghiêm ngặt hơn trước kia.” Có người xì xào nói.

“Đúng vậy, nghe Trương Truyền nói, chỉ một hiệp hắn đã bị đánh xuống.” Lại một người nói.

“Trương Truyền à, hắn chỉ mới rèn luyện vài tháng gần đây thôi, trước đó chưa từng định tiến vào, hắn không đạt chuẩn cũng bình thường thôi.”

“…”

“Rầm!” Chính vào giờ phút này, một người bị nện lên trên cửa sổ thủy tinh.

Sau đó thủy tinh trên cửa sổ đã lập tức vỡ vụn.

Người chờ ngoài cửa nghe được tiếng vang lập tức thò mặt nhìn vào trong, sau đó bọn họ kinh ngạc phát hiện, người bị đánh ngã lại là người trước đó đã kiểm tra.

Tiếp theo, bọn họ nhìn người còn đang đứng trong phòng.

Người này có một mái tóc ngắn, làn da thô ráp, trên khuôn mặt tương đối sáng sủa có một vết đao, nên khiến cả người hắn nhiều thêm một chút tàn nhẫn.

“Là Triệu Không Thanh!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ thật sự không ngờ đồng nghiệp của mình ngày xưa lại còn có vũ lực mạnh như vậy.

“Phương diện tố chất thân thể đủ tư cách.” Chính vào giờ phút này đã truyền ra giọng của Lý Thanh Trúc.

Sau đó nàng liếc mắt ra ngoài cửa.

Theo ánh mắt nàng nhìn đến, người vây xem còn lại lập tức thấy lạnh cả người, ngay tức khắc quy củ xếp hàng.

“Ngươi xuống tay hơi nặng.” Lý Thanh Trúc nhìn Triệu Không Thanh, khẽ cau mày nói.

“Xin lỗi, ta chỉ muốn cho các ngươi biết thực lực cụ thể của ta thôi.” Trên mặt Triệu Không Thanh lộ vẻ áy náy, đi tới bên cạnh Trịnh Vũ, kéo hắn lên: “Ngươi không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Trịnh Vũ ho khan vài tiếng, sắc mặt hơi lúng túng, đây là lần đầu tiên khi kiểm tra tố chất thực chiến của người khác, hắn bị người đợi tuyển đánh ngược.

Đồng thời hắn cảm giác tay của Triệu Không Thanh hơi run run.

Hoặc một khắc này, đối phương đợi đã lâu rồi đi.

“Vương đại sư.” Lý Thanh Trúc nhìn sang Vương đại sư ở bên cạnh.

Vương Đạt gật gật đầu, sau đó nói: “Cảnh sát Triệu, ta đã xem tài liệu về ngươi, người nhà của ngươi đã từng bị người sống lại trả thù, đúng không?”

Nghe được lời hắn nói, thân thể Triệu Không Thanh cứng đờ, sau đó cúi đầu nói: “Đúng, cha mẹ ta và bậc cha chú đều bị người sống lại sát hại.”

Khi nói đến đây, trong mắt hắn đè nén thống khổ và vẻ thô bạo đã để lộ ra.

“Cảnh sát Triệu, ta xem hồ sơ của ngươi, tính cách của ngươi thô bạo, cũng không thích hợp trở thành người linh năng, chỉ có thể gia nhập bộ không tham chiến. Ngươi còn muốn gia nhập Đồ Long bộ không?” Vương đại sư nhìn thần sắc Triệu Không Thanh, lại nhìn tài liệu trong tay, chậm rãi nói.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    24

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!