Hứa Nặc có thể nghĩ đến là Nhâm Hòa làm cũng không có kỳ quái, bởi vì bên người hắn chỉ có một người như Nhâm Hòa có thực lực đạt giải quán quân marathon mà thôi, Nhâm Hòa cũng không cần thiết phủ nhận, bằng không không biết Hứa Nặc còn mộng bức tới lúc nào nữa.
Tuy rằng hiện tại ánh mắt của bạn học thật sự tạo áp lực lớn cho Hứa Nặc, nhưng cái này đều không sao hết, chỉ cần được cộng điểm là được!
Hơn nữa Hứa Nặc thực sự rất cảm động, tình cảm bạn bè có đôi khi còn làm người ta cảm động hơn cả tình yêu.
Nhâm Hòa thường thường nghe mẹ của hắn Như Mẫn nói đã quen biết một người rất nhiều năm rồi, thế nhưng tới bây giờ tình cảm hai người vẫn còn khăng khít thân mật. Điều này làm cho Nhâm Hòa rất là hâm mộ, bởi vì người kia rất ít nhắc tới bạn bè, không bao giờ mở miệng nói chuyện tình yêu, nhưng giống như chó ngáp phải ruồi, lại như là thâm tàng bất lộ, càng như là vô tâm tài hoa, trong lòng mỗi người trên đời đều có một vài đoạn tình cảm khó quên.
Chúng ta cứ như thói quen vậy, ở mỗi một đoạn thời gian có được một người bạn được cho là tốt nhất, sau đó một đoạn thời gian, các ngươi mặc dù vẫn là bạn bè nhưng không còn chia sẻ tâm sự, không còn chơi đùa, không còn gặp mặt ăn cơm, hoặc là các ngươi hoàn toàn không còn liên hệ nữa, cũng không biết vì cái gì.
Nhưng kỳ thật chúng ta cũng biết nguyên nhân do đâu. Bởi vì chúng ta cùng nhau đều đã trưởng thành, nhưng sự trưởng thành của chúng ta không giống như lá cây sinh trưởng hướng về mặt trời, sông hướng về biển, ngọn đèn nội tâm của chúng ta chỉ hướng về chính mình, niềm vui nỗi buồn khác biệt, vì thế ngọn đèn trong nội tâm của hai người thân cận lúc này đều hướng về một nơi khác biệt mà tiếp tục thắp sáng, cứ như vậy, liền lìa xa.
Nhâm Hòa biết hiện tại Hứa Nặc rất bội phục chính mình, nhưng là hắn sẽ không nghĩ rằng Hứa Nặc sẽ luôn có loại suy nghĩ này, bởi vì một ngày nào đó khi Hứa Nặc lớn lên, khi đó thiên phú của hắn mới bắt đầu lộ ra, bắt đầu dùng lực lượng cá nhân của mình để đối kháng với sự hoang đường của thế giới này.
Nếu lúc ấy Nhâm Hòa còn thói quen dùng năng lực của chính mình đi che gió che mưa bày mưu tính kế cho hắn thì ngược lại sẽ biến thành gai nhọn trong nội tâm của hai người, làm đau lẫn nhau.
Nhâm Hòa hy vọng có thể cùng Hứa Nặc tiếp tục làm bạn bè bởi vì hắn cũng không có nhiều bạn bè, hơn nữa hắn cũng không phải là loại người yêu thích xã giao.
Mà lúc này Hứa Nặc đã trở thành tiêu điểm của trường học, tất cả mọi người đều biết đến lớp 9 thứ 2 có một tiểu mập mạp giành được quán quân cuộc thi marathon, chỉ là mọi người đều nghĩ rằng lớp học này quá kỳ quái, cảm giác như sắp sửa xảy ra việc lạ gì đó……
Mà lúc này nguyên bản Lâm Hạo đang ở khách sạn xem tin tức chờ mục tiêu trở về lạc thành thì bỗng nhiên thấy một tin nói rằng một học sinh trung học đạt quán quân cuộc thi marathon lần này, hắn theo bản năng nghĩ đến thiếu niên mà hô trước gặp được…….
Hắn là người trong nghề, chỉ là một học sinh bình thường mà có thể đạt được quán quân cuộc thi marathon sao? Căn bản không thể nào, lực lượng, tốc độ, thể lực, một cái trong số đó đều không đủ tiêu chuẩn. Mà đúng lúc hắn biết được một cái học sinh trung học không bình thường…….
Hơn nữa loại tố chất thân thể như Nhâm Hòa quả thật là hiếm thấy, bằng không cũng sẽ không làm hai mắt của hắn sáng lên.
Quả thực! Người mà ngay cả chính mình cũng không đuổi kịp thì rất cũng không có gì ngạc nhiên mà đạt được quán quân cuộc thi marathon.
Hắn lưu ý tin tức giới thiệu một chút: Học trường liên cấp nhất tam, lớp 9 thứ 2, tên là Hứa Nặc.
Trong tin tức này tuy rằng không chụp tới hình ảnh của Nhâm Hòa, nhưng dựa theo phân tích của hắn thì lượng tin tức này cũng đã đủ rồi!
Vừa đúng lúc mục tiêu còn chưa trở lại Lạc thành, buổi chiều hôm nay đúng lúc có thể tìm kiếm thiếu niên này thử xem, đúng là có ý tứ!
Lâm Hạo nguyên bản cho rằng về sau không còn gặp lại thiếu niên này nữa, kết quả đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, lúc gặp được thì chẳng tốn công mà. Hắn mặc xong quần áo rồi trực tiếp lên xe đi tới trường Nhất Tam, bảo vệ trường học ở cổng cũng không có hỏi hắn, mặc kệ hắn đi vào trong.
Nhưng mà Lâm Hạo cũng không có chạy lên lớp tìm, hắn cảm thấy nếu như chính mình trực tiếp xuất hiện thì có chút không ổn.
Lúc này đầu óc hắn nhanh chóng vận chuyển, suy nghĩ xem làm cách nào để tìm được thiếu niên đó, ít nhất cũng phải xác nhận xem người trong tin tức kia và người hắn muốn tìm thực sự có phải cùng một người không. Đây chính là quá trình chứng thực cơ bản nhất, Lâm Hạo tuy rằng có đôi lúc lười nhác nhưng mà có một ít thói quen đã được khắc vào trong xương tủy.
Đó chính là không chút cẩu thả khi chấp hành nhiệm vụ.
Lúc này bên người hắn có hai học sinh vừa đi vừa thảo luận: “Hứa Nặc làm sao mà có thể đạt được quán quân cuộc thi marathon vậy, thật là không thể tưởng tượng được.”
“Đúng vậy, sớm biết có thể dễ dàng đạt được quán quân như vậy thì chúng ta đã tham gia rồi, lúc đó khẳng định sẽ chạy nhanh hơn hắn!”
Lâm Hạo một bên nghe hai người thảo luận thì buồn cười, coi cuộc thi như vậy ai cũng có thể tùy tiện đạt quán quân hay sao, dù cho là cuộc thi đâu nghiệp dư đi chăng nữa thì sẽ có một ít cao thủ chuyên nghiệp tham gia thi đấu, học sinh trung học bình thường mà muốn đạt quán quân thì quả thực là người si nói mộng. Trong nháy mắt hắn coi hai học sinh này là ghen tị nên mới nói như vậy, trong suy nghĩ của hắn thiếu niên kia có thể đạt được quán quân đó chính là danh xứng với thực.
Lúc này hắn tiện tay giữ lại hai học sinh này: “Chào bạn học nhé, ta tới tìm Hứa Nặc, làm phiền một chút người có biết phòng học của hắn ở nơi nào không?”
Hai học sinh cũng ngạc nhiên một chút, theo bản năng quay đầu chỉ đến tầng ba: “Đó chính là phòng học của bọn họ, ngươi xem kìa, Hứa Nặc đang đứng ở cửa lớp đấy!”
Đứng ở dưới này nhìn lên trên vừa đúng lúc có thể nhìn thấy Hứa Nặc đang đứng ở bên cạnh lan can cửa đưa lưng duỗi eo về phía bọn họ….. Trông quả thực giống như là…. Một con heo đang tắm nắng….
Mặt Lâm Hạo lúc này đã hơi tái rồi: “Chờ một chút…. Các ngươi nói hắn chính là Hứa Nặc?”
“Đúng vậy” Hai học sinh nói với vẻ đương nhiên.
Lâm Hạo đứng im như tượng, ngọa tào, tất cả phỏng đoán ở trên đường của hắn lúc này đều trở nên vô nghĩa, các ngươi đang chọc cười ta sao, cái loại thể hình như vậy mà còn có thể đạt quán quân cuộc thi marathon sao?
Ha ha, người dân Lạc thành thật là hài hước….. Cho nên là cuộc thi marathon lần này là chỉ có một người tham gia thi đúng không?
Một chuyến tay không! Nội tâm Lâm Hạo lúc này chửi thề ầm lên, hậm hực mà quay đầu rời đi.
Nhưng mà đúng lúc hắn xoay người lại thì vô tình bỏ lỡ một điều, Nhâm Hòa lúc này vừa đi ra khỏi cửa phòng học mà đứng bên người Hứa Nặc, nếu hắn chỉ cần nhìn thêm một giây thôi thì nhất định sẽ đoán được chân tướng, hoặc là chờ Hứa Nặc xoay người lại là có thể nhận ra được tiểu mập mạp này từng đi cùng Nhâm Hòa gặp hắn, nhưng mà cuộc đời không có nếu như.
Mà lúc này Nhâm Hòa cũng vô tình đảo mắt xuống sân trường, vừa đúng lúc nhìn thấy một màn xoay người rời đi của Lâm Hạo, tuy chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt nhưng hắn ngay lập tức nhớ đến người hôm trước hỏi đường hắn.
Tên này tại sao lại ở chỗ này? Không phải chứ, theo đuổi Dương Tịch tới tận trường học luôn hả?
Cái này cũng không có khả năng chứ nhỉ, đối phương làm sao biết được Dương Tịch học ở trường này? Chẳng lẽ nào là ngẫu nhiên gặp trên đường rồi theo dõi tới tận nơi đây? Nhưng mà mặc kệ vì nguyên nhân gì, Nhâm Hòa đã bắt đầu cảnh giác hơn….
Lâm Hạo chỉ sợ không biết là ở giữa hắn cùng Nhâm Hòa đã phát sinh một hiểu lầm rất lớn, hơn nữa chuyện này sẽ ảnh hưởng rất sâu xa….
Hứa Nặc cũng theo ánh mắt của Nhâm Hòa nhìn lại: “Xem gì thế?” Hắn cũng nhìn thấy Lâm Hạo nhưng căn bản không thể nhận ra là đã từng gặp người này.
“Không có việc gì, chỉ là tùy tiện nhìn mà thôi.” Nhâm Hòa vui cười hớn hở nói, dù sao đối phương nếu tới gần Dương Tịch một lần nữa thì chính mình khả năng phải xuất đại chiêu mới được.