Từ sau khi viết xong bài “Ta ở quảng trường nhân dân ăn gà rán” cho Dương Tịch tới bây giờ cũng được một thời gian dài rồi, Nhâm Hòa cảm thấy bây giờ có thể bắt đầu viết bài hát thứ bảy cho album rồi.
Hiện tại album “Người hái sao” của Dương Tịch còn 4 bài hát nữa là hoàn thành, sáu bài hát trước đó lần lượt là: “Đi đại lý”, “Năng lực ca hát kỳ diệu”, “Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm”, “Quảng trường prague”, “Nam Sơn nam”, “Ta ở quảng trường nhân dân ăn gà rán”.
Trong sáu bài hát này đã có đủ thể loại, hầu hết đều là những ca khúc dễ nghe và được yêu thích, hắn đang suy nghĩ có nên thêm màu sắc mới mẻ cho album không?
Cuối cùng Nhâm Hòa cảm thấy không cần thiết, dù sao dễ nghe là được, những người chuyên sáng tác album thì có thể chú ý những thứ đó, nhưng người nghe bình thường thì khác, chỉ cần dễ nghe là được!
Đúng vậy, đối với phần lớn người nghe thì âm nhạc dễ nghe mới là quan trọng nhất, nếu không có bài hát dễ nghe nào làm trụ cột của album thì bọn họ sẽ không thèm chú ý đến album.
Bài hát thứ bảy Nhâm Hòa lựa chọn bài hát “Dễ cháy dễ nổ mạnh”!
Nếu là lần trước thì Nhâm Hòa nhất định sẽ lo lắng Dương Tịch sẽ không thể diễn tả hết cảm xúc của bài hát, nhưng mà sau khi đồng hành ở Kinh Đô thì hắn đã được Dương Tịch tặng cho một cái kinh hỉ lớn, nàng đã diễn tả xuất sắc cảm xúc của bài “Đi đại lý”, điều này làm hắn đã đánh giá thấp đối phương, đánh giá thấp vấn đề: Tiềm năng.
Một số ít người sinh ra đã có thiên phú rất tốt ở một lĩnh vực nào đó, ngươi không phục cũng không được, cho nên Nhâm Hòa quyết định để Dương Tịch hát bài này xem hiệu quả như thế nào.
Mở đầu bài “Dễ cháy dễ nổ mạnh” là tông giọng khá thấp, sau đó bắt đầu lên rất cao, cứ thế một mực kéo dài….. Lấy phong cách giọng độc đáo giống như là quạ đen làm cho người nghe cảm giác bị thiêu đốt, lại còn kéo dài không ngừng.
Ca từ xung đột của bài hát này tuy rằng từ đầu đến cuối không có nói là oán trách ai, nhưng lúc nào cũng biểu đạt một cái tâm tình: Mẹ nó ngươi rốt cuộc nghĩ ta là loại người gì?
Mà chính ca từ kinh điển của bài hát này mới tạo ra thành tựu: Hoàn mỹ.
Trong tình huống bình thường, người thích hợp nhất để hát bài này là người có quá khứ sâu sắc, bản thân Nhâm Hòa cũng muốn nhìn một chút xem Dương Tịch còn tiềm lực để khai quật nữa hay không.
Sau khi hắn viết xong bài “Dễ cháy dễ nổ mạnh” thì nhiệm vụ của Hệ Thống Thiên Phạt cũng được công bố: “Nhiệm vụ: Tay không leo lên khách sạn lớn, quy định thời gian một tuần, không hoàn thành….”
Ồ, khách sạn này không phải là ở gần nhà Dương Tịch sao, độ cao tổng thể tầm 89 mét, hơn nữa nhiệm vụ lần này còn là tay không leo lên, chỉ là độ cao đã được nâng cấp lên mà thôi!
Lúc này Nhâm Hòa dựa vào siêu ký ức nhớ lại, khác sạn này bên ngoài tổng thể được tạo thành từ pha lê, hơn nữa cũng không có điểm mượn lực rõ ràng như là nhà dân.
Hắn hít sâu một hơi, cái này được coi là nhiệm vụ chân chính rồi sao, nếu là không cẩn thận từ trên đó rơi xuống chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
Không đúng, vẫn phải có chứ! Nhâm Hòa bỗng nhiên nhớ lại một chút, bên ngoài mỗi phòng của khách sạn đều có lắp đặt điều hòa, chẳng lẽ đây chính là điểm đột phá để mình hoàn thành nhiệm vụ này?
Đúng là vạn hạnh mà, tòa khách sạn kiểu cũ này cũng không có hệ thống điều hòa trung tâm, phải lắp riêng từng phòng, bằng không chính mình phải phá tường ra làm điểm tựa để bò lên mất. Điều này phải làm khi mà khoảng cách giữa hai điểm tựa quá xa, chính mình phải dùng phản lực từ cơ thể để từng chút một leo lên trên.
Tưởng tượng một chút nếu dùng cách đó để leo lên tòa nhà cao 89 mét thì sẽ có cảm giác gì? Tốc độ hao phí thể lực khẳng định nhanh tới nỗi khó mà lường được, ít nhất lấy tố chất thân thể hiện tại của Nhâm Hòa đi làm chuyện đó là cực kỳ khó khăn chứ chưa nói tới là căn bản không có hy vọng hoàn thành, hơn nữa chỉ cần một chút thoát lực thôi chính là vạn kiếp bất phục.
Cho dù dựa theo điều hòa bên ngoài mà leo lên 28 tầng cũng cực kỳ nguy hiểm.
Bất quá lúc này Nhâm Hòa cười cười, tựa hồ chuyện liều mạng như vậy mới thú vị, hiện tại hắn đã nắm giữ kỹ xảo leo nhà bằng tay không lô hỏa thuần thanh rồi, xác thực cũng là lúc nên thử leo lên chỗ cao hơn.
Hôm nay cũng là ngày mà Dương Ân trở về, nhưng bởi vì hôm nay Dương Tịch đi học nên không có cách nào đi đón, cho nên khi bọn hắn tan học cũng là lúc Dương Ân đã ở nhà. Bất quá Nhâm Hòa vẫn là gan lớn đi theo Dương Tịch cùng về nhà, cơ bản mà nói cha vợ tương lai này tương đối hòa ái dễ gần, ít nhất là khi so sánh với Tô Như Khanh…..
Lần này Nhâm Hòa giống như mọi lần đem tờ giấy ghi bài hát làm giống như thư tình đưa cho Dương Tịch.
Ngồi trên sân thượng, nàng mỉm cười nhận lá thư rồi liếc hắn xem thường, lần nào cũng đem tờ giấy bài hát làm thành thư tình đưa cho nàng: “Được rồi, được rồi, ngươi đây là nghiện đưa thư tình rồi à?”
Không biết vì cái gì nhưng Dương Tịch sau khi nhìn thấy bài “Dễ cháy dễ nổ mạnh” thì trong đầu nàng đã bắt chước hát bài hát này, hơn nữa còn rất thích!
Đặc biệt là lời bài hát, thật sự viết quá tuyệt vời!
“Bài hát này khả năng chưa chắc phù hợp cho ngươi hát, dưng dù sao ngươi cũng thử xem, nếu không thích thì ta bán bài hát này cho người khác rồi ta viết lại cho ngươi bài mới!” Nhâm Hòa nói.
“Đừng bán! Ta thích!” Dương Tịch nhanh chóng xếp lại tờ giấy bỏ vào túi: “Tặng đều đã tặng rồi còn muốn lấy lại? Không có cửa đâu!”
“Ha ha, ngươi thích là tốt rồi!” Nhâm Hòa vui cười hớn hở nói.
Trong tình yêu thời niên thiếu, chỉ cần đối phương thấy vui vẻ là chính mình cảm thấy vui vẻ theo.
Buổi tối Dương Tịch dẫn theo Nhâm Hòa xuống nhà ăn cơm, vừa vào cửa đã nghe Dương Ân nói vọng ra từ trong bếp: “Tiểu tử ngươi giỏi đấy, có thể toàn thân trở ra dưới tay mẹ Dương Tịch, nhưng mà động tĩnh mà các ngươi làm ở Kinh Đô cũng không nhỏ.”
Nhâm Hòa nhanh chóng khiêm tốn nói: “Quá khen quá khen….”
Kết quả chưa nói hết đã nghe Dương Ân cắt ngang: “Ta không phản đối hai ngươi làm bạn bè, miễn là phải có chừng mực, ta tin tưởng hai người các ngươi không giống như trẻ con bình thường, cho nên ta cũng không giải thích nhiều. Tương lai còn nhiều cơ hội, quá sớm quá muộn đều không tốt.”
Đến rồi, cuối cùng cha vợ tương lai cũng gõ chính mình rồi, Nhâm Hòa lúc này mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim thành thành thật thật ngồi ở bàn chờ ăn cơm. Hắn có thể lý giải suy nghĩ của đối phương, thử hỏi trên đời sẽ có bao nhiêu phụ huynh không ngăn cản con cái yêu đương thời trung học?
Làm sao mà mặc kệ được?
Người ta cũng không phải ghét bỏ ngươi không có tiền, cũng không phải chê ngươi lớn lên xấu xí, càng không phải chê ngươi không có năng lực, người ta chỉ là cảm thấy thời gian vẫn còn sớm mà thôi, kỳ thật cha mẹ tư tưởng tiến bộ như vậy rất khó có được.
Cho nên Nhâm Hòa còn có thể nói cái gì chứ? Chỉ có thể nhận đúng mà thôi……
Nhưng nói đi cũng phải nói lại Dương Ân vẫn khá là dễ tiếp xúc, buổi tối ăn cơm còn kể không ít sự thú vị trong hành trình đi nước ngoài lần này cho Nhâm Hòa cùng Dương Tịch nghe, chỉ đối với chuyện của mình tránh mà không nói ra.
Buổi tối sau khi rời đi nhà Dương Tịch, Nhâm Hòa trực tiếp đi đến dưới tòa nhà khách sạn gần đó muốn bắt đầu làm nhiệm vụ, trước khi bắt đầu hắn nghiêm túc quan sát địa hình tòa nhà, mặt tường treo điều hòa kia vẫn tính là dễ bò, hắn khởi động cơ thể một chút để chuẩn bị bắt đầu.
Nhưng mà lúc Nhâm Hòa chuẩn bị leo lên thì thấy một chiếc xe quen thuộc…… Chiếc xe của người hỏi đường hắn lần trước…….
Thật là trùng hợp mà, Nhâm Hòa bỗng nhiên cảm giác được người này lúc nào cũng trùng hợp xuất hiện trong cuộc sống của mình, chỉ là ngẫu nhiên hay là có nguyên nhân khác?
Hắn liền nghĩ đến khả năng đối phương đang theo dõi Dương Tịch nên lòng dạ có chút khó chịu, trực tiếp dùng chìa khóa đâm thủng bốn lốp xe hơi…..
Mặc dù làm loại chuyện như vậy có chút ấu trĩ nhưng Nhâm Hòa cũng nghĩ lại chính mình hiện tại không phải là trẻ con hay sao, cái tuổi làm ra mấy chuyện không có suy nghĩ.