"Ngươi nói ai là thỏ tinh?"
Con thỏ trắng nhảy dựng lên cao ba thước, hóa thành hình người giữa không trung, hóa ra là một tiểu nha đầu trông chừng bảy tám tuổi.
Nàng có thân hình mềm mại thon thả, mặc một bộ váy cung đình màu trắng, mái tóc dài màu bạc thẳng tắp buông xuống ngang eo.
Trên khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn lại có một đôi mắt to tròn, đỏ son như san hô, cả người như bước ra từ trong tranh.
Vừa xinh đẹp, lại vừa mang đến cho người ta cảm giác linh động hoạt bát.
Lúc này, tiểu nha đầu đang đứng trên bàn một cách đầy kiêu ngạo, hai má hơi phồng lên, tay trái chống nạnh, giơ tay phải chỉ ngón tay cái vào mình:
"Nhìn cho rõ, bản cô nương chính là Thái Âm Ngọc Thố! Cũng đã được đăng ký tạo sổ trên Thiên đình, là thần tiên chính hiệu! Ngươi là phàm nhân nên phải gọi bản cô nương là..."
Nàng chưa kịp nói hết thì đã có một ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nàng.
Vẻ kiêu ngạo ngạo mạn của tiểu nha đầu lập tức đông cứng trên mặt, nàng như nghĩ ra điều gì, nhìn Dương Lăng khẽ khàng dò hỏi: "Cái kia... Ngài không phải là phu quân phàm nhân của trưởng công chúa điện hạ đấy chứ?"
Dương Lăng nhìn về phía Vân Hoa, khóe miệng hơi nhếch lên: "Nếu như trưởng công chúa điện hạ mà ngươi nói chính là vị tiên tử trước mặt ta đây thì chắc là không sai rồi."
Tiểu nha đầu vội vàng cúi người, giọng nói cũng nhỏ hơn: "Vậy thì thượng tiên ngài tùy tiện gọi ta là gì cũng được, miễn ngài vui là được."
Dương Lăng không khỏi mỉm cười, con thỏ nhỏ này có thể co duỗi được, cũng là một nhân tài.
"Phu quân..." Vân Hoa nhìn Dương Lăng không hề tỏ ra ngạc nhiên, không khỏi có chút kinh ngạc: "Hóa ra chàng đã sớm biết thân phận của ta rồi?"
"Cũng không phải là quá sớm, đại khái là trước khi chúng ta đến Mai sơn..."
"Trước Mai sơn..." Vân Hoa suy nghĩ một chút, bừng tỉnh nói: "Là đại pháp sư nói cho chàng biết sao?"
"Chuyện này thật sự không liên quan gì đến đại pháp sư, thân phận của nàng là ta tự đoán ra..."
Vừa nói, Dương Lăng vừa đưa tay chỉ vào trán, cười nói: "Với cái đầu thông minh như thế này của vi phu, đoán ra thân phận của nàng thì có gì lạ?"
"Chỉ biết tự khen mình thôi!" Vân Hoa liếc hắn một cái: "Vậy thì chàng nói xem chàng đoán thế nào?"
"Điều này liên quan đến bí mật của ta." Dương Lăng cười thừa nước đục thả câu: "Nếu nàng muốn nghe, lát nữa vi phu sẽ từ từ kể cho nàng nghe.”
“Nhưng bây giờ nàng có muốn nghe xem rốt cuộc con thỏ nhỏ này đến tìm nàng trước là vì có chuyện gì lớn không?"
"Ồ, suýt nữa thì quên mất nàng!"
Được hắn nhắc nhở, Vân Hoa mới nhớ ra bên cạnh còn có một người ngoài.
Lúc này, Thái Âm Ngọc Thố đang đứng trên bàn, ánh mắt đảo qua đảo lại trên mặt Dương Lăng và Vân Hoa, hai tai dựng đứng, vẻ mặt vô cùng thích thú.
Thấy Vân Hoa quay đầu nhìn mình, tiểu nha đầu trực tiếp quỳ rạp đầu chạm bàn hành lễ:
"Tiểu tiên bái kiến trưởng công chúa điện hạ!"
Vân Hoa khẽ gật đầu, thu lại dáng vẻ trẻ con, trên người nàng tự nhiên toát ra một luồng khí thế anh tư hiên ngang.
"Có phải Thái Âm Tinh Quân cho ngươi đến không?"
"Chính do tinh quân phân phó."
Nhắc đến hai chữ "tinh quân", dáng vẻ của tiểu nha đầu càng thêm cung kính.
Nàng ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn Dương Lăng.
Vân Hoa hiểu ý nàng, nghiêm mặt nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi."
"Vâng!"
Tiểu nha đầu gật đầu, khẽ nói: "Tinh quân cho tiểu tiên đến thông báo với trưởng công chúa điện hạ, Tam Thủ Giao mà trước đây người nhận được lệnh xuống hạ giới truy bắt hiện tại đang gây sóng gió ở vùng duyên hải phía Đông Nam.”
“Chỉ sợ không bao lâu nữa, các Thành hoàng và Thổ địa địa phương sẽ tấu lên Thiên đình.”
“Đến lúc đó, bệ hạ chắc chắn sẽ triệu kiến người để thẩm vấn, như vậy, e rằng chuyện người kết hôn và có con với phàm nhân sẽ không thể giấu được nữa!”
“Cho nên tinh quân đề nghị người nhanh chóng bắt Tam Thủ Giao về quy án."
"Tam Thủ Giao này đúng là vết sẹo lành rồi quên đau!" Vân Hoa khá tức giận nói: "Lúc trước nếu không phải ta nhất thời sơ suất, nó đã sớm trở thành vong hồn dưới kiếm của ta rồi!”
“Không ngờ mới mấy năm trôi qua thôi mà nó lại chạy ra gây sóng gió! Lần này ta nhất định phải chém chết nó!"
Dương Lăng nghe vậy thì nhíu mày, luôn cảm thấy cái tên "Tam Thủ Giao" này khá quen tai, hình như đã nghe ở đâu đó.
Lúc này, Vân Hoa thấy hắn lộ vẻ nghi hoặc, không đợi hắn hỏi đã chủ động mở lời: "Tam Thủ Giao vốn là thiên thần chuyên trấn giữ Trấn Điện long châu của Lăng Tiêu bảo điện.”
“Tám năm trước không biết vì sao lại động lòng tham, không chỉ giám thủ tự đạo, trộm Trấn Điện long châu, mà còn phản bội Thiên đình, chạy xuống hạ giới gây sóng gió.”
“Lúc đó ta chính là Tư pháp thiên thần của Thiên đình, sau khi nhận được lệnh liền xuống hạ giới truy đuổi. Tên đó không phải là đối thủ của ta, đấu với ta chưa đến nửa nén nhang đã bị ta trói lại bằng Huyền Quang Ngân Long.”
“Chẳng qua không ngờ tên đó xảo trá vô cùng, lén lút thoát khỏi sự trói buộc, đợi ta tiến lên chuẩn bị áp giải lên Thiên đình thì bất ngờ sử dụng Trấn Điện long châu tập kích ta, một kích đó suýt nữa đã đánh tan nguyên thần của ta.”
“Nhưng ta cũng không để nó dễ chịu, một kiếm chém đứt hai cái đầu của nó... Sau đó thì ta gặp được phu quân."
Nghe xong lời kể của Vân Hoa, Dương Lăng không khỏi mỉm cười nói: "Nói như vậy, ta còn phải cảm ơn tên Tam Thủ Giao này, nếu không thì ta cũng không cưới được tiên tử mỹ nhân như nàng...”