Chương 56: [Dịch] Con Ta Dương Tiễn Có Đại Đế Chi Tư

Tiểu hài tử đừng nhìn (2)

Phiên bản dịch 5287 chữ

“Nhưng tên đó dù sao cũng đã làm nàng bị thương, vẫn nên lột da rút gân chặt xương thì mới càng thích hợp!"

Vân Hoa gật đầu nói: "Được, ta nghe theo phu quân. Lần này, để ta bắt được nó, nhất định phải lột da rút gân chặt xương nó trước!"

Dương Lăng nghe hiểu ý trong lời nàng nói ra, thẳng thắn mà rằng: "Ta đi cùng nàng, một mình nàng ta không yên tâm."

Vân Hoa hơi mím môi, rất hưởng thụ sự quan tâm của hắn.

Nhưng nàng lại nói: "phu quân yên tâm, ta không đi một mình, không phải còn có nàng sao?"

Dương Lăng nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ, chỉ thấy Thái Âm Ngọc Thố đang ngồi xổm trên bàn, hai con mắt to tròn chớp chớp, trên mặt đầy vẻ vô tội và bối rối?

"Ta?" Tiểu nha đầu chỉ vào mũi mình, cẩn thận nói: "Trưởng công chúa điện hạ, chuyện đánh nhau đấu pháp này, tiểu tiên e rằng không giúp được gì đâu?"

"Ngươi chỉ cần đứng bên cạnh quan sát là được, Tam Thủ Giao không phải là đối thủ của ta!" Vân Hoa tỏ ra rất tự tin.

Lúc trước nàng đã từng giao thủ với Tam Thủ Giao, hơn nữa không tốn chút sức lực nào đã thắng.

Nhưng Dương Lăng vẫn có chút lo lắng.

Dù sao cũng đã tám năm trôi qua, nếu Tam Thủ Giao kia có được kỳ ngộ, đạo hạnh tăng tiến, vậy thì Vân Hoa sẽ rất nguy hiểm!

Thấy Dương Lăng vẫn không yên tâm, Vân Hoa đành xài tuyệt chiêu: "Nếu phu quân cũng đi thì hai hài tử kia phải làm sao?”

“Chúng ta không thể mang cả hai đứa bé đi được chứ, đúng chứ?"

Lời này đã nhắc nhở Dương Lăng.

Hắn lấy ra một bức tượng bằng gỗ nhỏ bằng ngón tay cái từ trong tay áo, đưa cho Vân Hoa: "Đây là tượng gỗ do ta tự khắc khi rảnh rỗi, nàng mang theo bên mình, coi như là ta đi cùng nàng vậy."

Tượng gỗ này thực ra là phân thân mà hắn luyện chế bằng bí pháp Thân Ngoại Hóa Thân, vốn định mang ra làm đồ chơi cho hai nhi tử.

Đồng thời, khi chúng gặp nguy hiểm, phân thân cũng có thể kịp thời hiện thân cứu viện.

Bây giờ lấy ra cho Vân Hoa dùng làm vật phòng thân phòng ngừa vạn nhất, trái lại rất thích hợp.

Vân Hoa không biết sự huyền diệu trong đó, nàng vui vẻ nhận lấy tượng gỗ, sau đó lấy ra một sợi tơ cầu vồng bảy màu làm thành dây đeo, đeo tượng gỗ vào cổ, biến thành mặt vòng cổ.

Sợi tơ thất thải nghê hồng không dài không ngắn, vừa vặn để tượng gỗ rơi vào giữa khe sâu hun hút giữa hai cao nguyên.

Ánh mắt Dương Lăng hơi lóe lên, nhìn Vân Hoa nói: "Nàng định khi nào thì xuất phát?"

"Càng sớm càng tốt." Vân Hoa cũng nhìn hắn, khe khẽ nói: "Tối nay ta muốn nghe về bí mật của chàng, sáng mai sẽ xuất phát."

"Ta có rất nhiều bí mật, chỉ sợ một đêm không đủ thời gian..."

Nói dở dang, Dương Lăng đã mạnh mẽ áp sát, một tay ôm lấy vòng eo thon của Vân Hoa, đồng thời quay đầu nhìn về phía Thái Âm Ngọc Thố:

"Tiểu hài tử đừng nhìn, ra ngoài canh cửa đi."

Thái Âm Ngọc Thố: "..."

Sau một đêm vui vẻ, Vân Hoa vừa lòng thoả ý mà rời đi.

Nàng không chỉ được thỏa mãn, mà còn nghe được từ miệng Dương Lăng một số bí mật mà trước đây chưa từng biết.

Tất nhiên, một số chuyện mà nàng cho là quá hoang đường thì nàng hoàn toàn không tin, chỉ coi là Dương Lăng cố tình trêu chọc nàng.

Dương Lăng cũng chỉ thử thăm dò, thấy nàng khả năng chấp nhận của nàng không cao nên không nói thêm nữa.

Là một nhân sĩ đã thành gia, hắn biết rất rõ rằng sự thẳng thắn chắc chắn là vũ khí duy trì tình cảm, nhưng sự thẳng thắn tuyệt đối rất có thể sẽ tạo thành phản tác dụng.

Vì vậy, sau lần thăm dò đầu tiên, Dương Lăng đã từ bỏ ý định thành thật hoàn toàn, quyết định thuận theo tự nhiên là tốt nhất.

Sau khi Vân Hoa rời đi, cuộc sống của Dương Lăng cũng bận rộn theo đúng trình tự.

Bây giờ, mọi chuyện trong làm ăn đều có chưởng quầy chuyên trách giúp đỡ quản lý, hắn chỉ cần cách một khoảng thời gian nhất định đến kiểm tra sổ sách là được.

Hai hài tử cũng rất ngoan.

Từ khi được truyền thụ Thần Tượng Trấn Ngục Kình, đại công tử Dương Chiêu đã dồn toàn bộ tâm trí vào đó, mỗi sáng vừa mở mắt là bắt đầu ngậm sương nuốt khí, rèn luyện thể phách, đả tọa luyện khí.

Trong một ngày, chỉ có thời gian ăn tối mới thư giãn một chút, thời gian còn lại hoàn toàn là một kẻ đam mê võ nghệ cuồng si luyện võ.

Còn nhị công tử Dương Tiễn, tuy mới hơn một tuổi nhưng linh tuệ mở sớm, đã bắt đầu học đọc học viết, thỉnh thoảng còn sẽ theo huynh trưởng cùng rèn luyện thể phách.

Dĩ nhiên, bây giờ hắn chỉ mang tính chất chơi đùa, luyện vài cái thì không muốn nhúc nhích nữa, hoặc là bị ong bướm hay thứ gì đó thu hút.

Về hai nhi tử, trạng thái của Dương Lăng hoàn toàn là nuôi thả, ngoài việc yêu cầu chúng mỗi tối phải ăn cơm cùng gia đình ra thì không yêu cầu chúng phải làm gì nữa.

Tuy nhiên, mặc dù Dương Tiễn không rèn luyện thể lực nhiều, nhưng hắn có Chí Tôn Cốt và Huyền Thiên Thần Mục, cho dù không làm gì thì thể chất và căn cốt cũng luôn chậm rãi tăng cường.

Vì hai hài tử, Dương Lăng cũng coi như tận tâm tận lực, thường xuyên lén đút linh dược, linh quả,... là bảo bối có được khi mở hộp mù cho chúng ăn.

Hơn nữa, vào buổi tối, sau khi chúng ngủ, hắn cũng tranh thủ giúp chúng chải vuốt tinh khí, tẩy gân phạt cốt, cải thiện thể chất của chúng từng chút một.

Điều này cũng khiến cho cơ thể của hai hài tử khỏe mạnh hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, sức lực cũng lớn hơn rất nhiều, ngay cả Dương Tiễn vừa hơn một tuổi cũng có thể ôm tảng đá nặng bảy tám mươi cân chạy như bay, khiến mấy nha hoàn và gia đinh phụ trách chăm sóc hắn kinh ngạc há hốc mồm.

Bạn đang đọc [Dịch] Con Ta Dương Tiễn Có Đại Đế Chi Tư của Lưu Liên Lão Tửu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7mth ago

  • Lượt đọc

    57

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!