Chương 109: [Dịch] Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện

Chương 109

Phiên bản dịch 4939 chữ

Văn phu tử ở bên ngoài cũng tức giận không nhẹ.

Có lẽ có người sẽ cảm thấy nhân số của ba thôn và mười ba tên ác phỉ kia chênh lệch rất lớn, các thôn dân nhất định có thể giết được mười ba tên ác phỉ kia.

Nhưng các thôn dân cả đời thành thành thật thật giao tiếp với đất đai, bọn họ đã từng giết người đâu?

Hơn nữa, trong thôn có nhiều trẻ con và người già như vậy, lỡ như thật sự xảy ra xung đột, ác phỉ vọt vào trong đám người, xách đao đi chém người lung tung thì phải làm sao bây giờ?

"Quần công xông đến, không ổn."

"Các thôn dân không dám xách đao giết người, bọn họ không biết giết người."

Văn phu tử miễn cưỡng đè xuống lửa giận trong lòng, nhìn cũng không muốn nhìn Lăng Vân Hàn lấy một cái.

Lăng Vân Hàn có chút thất vọng, xem ra đám người này xác thực vô dụng, chỉ là nhiều người nhìn có khí thế mà thôi.

Đi theo con đường này, quả thực là lãng phí thời gian.

Văn Anh đột nhiên từ trên xe đi xuống, cũng không biết nắm chặt thứ gì trong tay, bỗng nhiên vọt tới trước mặt Lăng Vân Hàn, Từ Trường Công sợ hết hồn, trong nháy mắt rút ra dao găm giấu trong giày bảo vệ ở trước người Lăng Vân Hàn.

Tốc độ cực nhanh, sắc mặt hung ác.

"Văn tiểu thư!"

Văn Anh dừng bước chân lại, thứ trong tay nắm chặt chính là dao thái rau Dương gia để ở trong xe bọn họ.

"Ta vừa tỉnh ngủ, bước chân không vững, lại nghe thấy bên ngoài có ác phỉ gì đó, dọa ta sợ tới mức cầm dao phay đi xuống..."

Văn Anh có chút xin lỗi, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Từ Trường Công.

"Từ tiên sinh là người luyện võ đúng không, tốc độ rút đao nhanh đến mức ta còn không thấy rõ, năm đó ở Văn gia ta đã từng gặp qua người lợi hại như vậy, rất dễ dàng, một chọi mấy chục người, không có người nào là đối thủ của hắn."

"Cha, có Từ tiên sinh, chúng ta có phải không cần sợ ác phỉ nữa hay không?"

Văn phu tử lập tức kinh hỉ nhìn về phía Từ Trường Công: "Từ tiên sinh thì ra là người biết võ, đây thật sự là ông trời phù hộ, phù hộ chúng ta gặp được Từ tiên sinh, lần này tất cả mọi người sẽ không có việc gì rồi."

Dương thôn trưởng dụi dụi mắt, khóc đỏ cả mắt: "Đa tạ Từ tiên sinh chịu cứu những thôn dân đáng thương chúng ta, chuyện Từ tiên sinh lúc trước nói cho năm mươi lượng, ta làm chủ, không lấy nữa, thật sự đa tạ Từ tiên sinh chịu theo chúng ta, lão hủ ta quỳ xuống tạ ơn ngươi."

Trần thôn trưởng và Vương thôn trưởng lập tức nói cũng muốn cùng nhau quỳ xuống, dẫn tới các thôn dân cũng nhìn lại.

Từ Trường Công cắn chặt răng, nâng ba người dậy, hắn ta cũng không muốn làm người khác chú ý, sẽ ảnh hưởng đến công tử.

"Ta học nghệ không tinh, nào có lợi hại như Văn tiểu thư nói." Từ Trường Công nhìn về phía Văn Anh, ánh mắt tối sầm lại.

Còn tưởng rằng là một thiên kim tiểu thư, không nghĩ tới còn biết dùng kế, Văn gia thật đúng là cái gì cũng dạy.

Văn Anh đưa dao phay cho Dương Truy Vân: "Tiểu Vân, Từ tiên sinh thực lực cao còn khiêm tốn, ngươi thật sự phải học cho tốt."

Dương Truy Vân thành thật gật đầu, bộ dáng này của Anh Nương thật đáng sợ.

Văn Anh lại nhìn về phía Từ Trường Công: "Nếu như Từ tiên sinh nguyện ý, liền để cho thôn trưởng chọn lựa một số người đi theo Từ tiên sinh đi giết ác phỉ, dù sao đây không phải là chuyện của một mình Từ tiên sinh, là chuyện của tất cả chúng ta."

"Mọi người cũng xin hãy tin tưởng năng lực của Từ tiên sinh, người được chọn nhất định có thể bình an trở về."

Văn phu tử lập tức nói: "Từ tiên sinh cũng không cần lo lắng cho Lăng công tử, chúng ta nhất định sẽ chiếu cố Lăng công tử thật tốt."

Lăng Vân Hàn cười, ánh mắt dừng lại trên mặt Văn Anh, lại nhìn về phía Từ Trường Công: "Đi đi."

Từ Trường Công khẽ gật đầu, nhíu mày để trưởng thôn chọn người đi.

Văn Anh túm lấy Dương Truy Vân, đè thấp giọng nói: "Lát nữa ngươi vụng trộm đi theo, chú ý nhìn động tác của Từ Trường Công, ngươi đã gặp qua là không quên được, nhất định có thể học được."

Tiểu Vân trong mộng chính là cô nhóc thôn dã, cái gì cũng không biết, sau này học trộm nơi này một chút, nơi kia học trộm một chút, cuối cùng tạo thành con đường của mình.

Nàng ấy không hiểu võ công, không có cách nào giúp Tiểu Vân, chỉ có thể dựa vào chính nàng cố gắng.

Dương Truy Vân cũng không truy hỏi nhiều, chỉ tò mò: "Có phải ngươi rất ghét con ma ốm kia không?"

"Một con ma ốm cao cao tại thượng không biết nhân gian khó khăn, dựa vào cái gì..." Dựa vào cái gì dám cướp đi công lao của các nàng.

"Tiểu Vân, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình, muốn sống một cuộc sống an toàn, phải làm cho người ta không dám có ý đồ với chúng ta."

Học trộm võ công là bước đầu tiên, huấn luyện cho những người dân tráng niên là bước thứ hai, chỉ cần cuối cùng toàn bộ thôn dân đều là binh, bọn họ đi đâu cũng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Bọn họ còn có Tô lão bản, thần tiên trợ giúp, bọn họ căn bản không cần đi đầu quân vào người khác.

Chính bọn họ cũng có năng lực sống yên ổn.

"Tiểu Vân, nhớ kỹ, người khác có cũng không bằng chính chúng ta có, dựa vào ai cũng không đáng tin cậy, chỉ có thể dựa vào chính mình."

Bạn đang đọc [Dịch] Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện của Ái Cật Quất Tử Đích Bì Bì

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7mth ago

  • Lượt đọc

    45

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!