Chương 29: [Dịch] Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Thế nào là ác, thế nào là tội (1)

Phiên bản dịch 5038 chữ

Câu chuyện rất dài, từ từ kể.

Đường lộ chẳng ngắn, chầm chậm mà đi—

Từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, một đời Ninh Phong rất ngắn, thậm chí không dài bằng đêm nay.

Gió đêm vẫn thổi, lời nói mang theo vẻ cô tịch, hồi ức miên man, đây là một khúc nhạc thăng trầm, tấu lên khúc ca rung động lòng người.

Ở Thương Nguyệt Đế Quốc, có một trăm lẻ sáu thành, Thiên Sương là một, Lâm Phong Thành cũng là một.

Mà Ninh Phong này, chính là người của Lâm Phong Thành.

Chuyện kể rằng thành chủ Lâm Phong Thành nuôi dưỡng một đám tử sĩ, bọn chúng từ nhỏ đã bị mua vào thành, được huấn luyện bằng những phương thức cực kỳ tàn nhẫn, lớn lên thì chuyên làm những việc không thể để người khác biết.

Ninh Phong chính là một trong số đó.

Từ trong sát lục máu tanh mà quật khởi, một đường chém giết sống sót đến nay, đột phá Tiên Thiên cảnh.

Nửa đời trước, trong thế giới của hắn chỉ có một chữ: Sát.

Vì sinh tồn mà chém giết.

Ban đầu giết đồng bọn, sau giết kẻ địch, bây giờ, chủ nhân bảo giết ai thì giết, chủ nhân bảo làm gì thì làm.

Ninh Phong trong câu chuyện của hắn, hoàn toàn không giống với Ninh Phong mà Hứa Khinh Chu từng biết, một người hiểu lễ nghĩa, biết thế cục.

Mà là một tên sát thủ máu lạnh từ đầu đến cuối.

Đương nhiên trong mắt Hứa Khinh Chu, hắn chỉ là một kẻ đáng thương, một người không có linh hồn.

Thường nói, có thể làm chủ thân thể của mình, mới có thể làm chủ cuộc đời mình, rõ ràng hắn không thể.

Bọn chúng từ nhỏ đã bị trúng một loại chú thuật, loại chú thuật này cần phải định kỳ uống thuốc giải, nếu không sẽ phải chịu nỗi đau đớn thấu tim gan, máu bị thiêu đốt, sống không bằng chết.

Hứa Khinh Chu đã hiểu, vì sao trong mắt Ninh Phong luôn mang theo nỗi u sầu, hẳn là do điều này.

Nói chung, Ninh Phong khiến Hứa Khinh Chu phải lau mắt mà nhìn, một tên sát thủ sinh ra từ máu tanh, một Sát Thần, lại có thể thu liễm phong mang cùng sát khí của mình đến mức như vậy, thật hiếm có.

Có thể thấy tâm tính của hắn rất mạnh, nếu không sợ rằng đã sớm lạc lối, như tên thất phu sáng nay, chỉ một lời không hợp, liền rút đao khai chiến.

Kết quả chính là cái chết.

"Đáng tiếc thay, đáng tiếc, một trang nam nhi, lại vì mưu đồ quyền lực mà đánh mất cả đời, sinh ra ở thời đại này, quả thật thân bất do kỷ."

Trong lòng hắn không khỏi cảm thán, dấy lên chút lòng trắc ẩn.

Lời nói của Ninh Phong dần dần lắng xuống, cuối cùng, hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên cao, khóe mắt ngấn một tầng sương mỏng, trong suốt như ánh trăng kia.

Giọng nói trầm thấp vang lên cùng cơn gió.

"Nếu ngày đó có thể lựa chọn, ta nghĩ ta sẽ làm một người tốt, nhưng, rốt cuộc là không có lựa chọn, càng không có nếu như."

Nếu có thể, có muốn làm một người tốt không?

Câu nói này bất chợt chạm vào nội tâm của Hứa Khinh Chu.

Hắn nhìn bóng lưng Ninh Phong, nói:

"Nếu vậy, có lẽ ngươi đã không sống đến giờ này."

Ninh Phong không hiểu, hỏi: "Tiên sinh cớ gì nói vậy?"

Hứa Khinh Chu mỉm cười: "Bởi vì người tốt không sống thọ, thời đại này, làm người tốt đã khó, làm người tốt mà sống sót lại càng khó hơn."

Ninh Phong chau mày, hắn không phản bác, vì những lời Hứa Khinh Chu nói vốn rất đúng, tuy đơn giản nhưng đạo lý là như vậy.

Nếu bản thân là người tốt, liệu có thể sống đến bây giờ không, hắn không khỏi suy nghĩ trong lòng.

"Vậy tiên sinh thấy, ta có phải kẻ ác không?"

"Điều này không nên hỏi ta, ngươi nên hỏi chính mình."

"Chắc là ác."

"Vì sao lại nghĩ như vậy?"

Ninh Phong cười khổ: "Bởi vì rất nhiều người nói ta ác."

"Những ai?"

"Những người ta đã giết, đáng tiếc bọn họ đều đã chết."

Hứa Khinh Chu không nói nên lời: "Nếu ngươi nói như vậy, thì cũng không có gì lạ."

"Tiên sinh thấy bọn họ nói đúng không?" Ninh Phong hỏi.

"Ngươi không nên hỏi ta, nên hỏi chính mình, nếu ngươi bị người khác giết, ngươi thấy kẻ giết ngươi là người tốt hay kẻ xấu, là thiện hay ác." Hứa Khinh Chu lại một lần nữa ném vấn đề về phía hắn.

Ninh Phong cúi đầu, suy nghĩ rất lâu.

"Nếu có người giết ta, ta tin hắn nhất định phải có lý do để giết ta, cũng giống như ta phải giết bọn họ vậy, trong mắt ta, đây không phải là ác, có lẽ bọn họ cũng không có lựa chọn."

"Vậy thì ngươi không phải kẻ ác." Hứa Khinh Chu thản nhiên nói.

"Ừm... Vậy tiên sinh thấy, ta giết người, có tội hay không?"

Hứa Khinh Chu trầm mặc, có tội không, thế nào mới là tội?

"Điều đó phải xem luật pháp là do ai định ra."

"Ninh mỗ không hiểu, ý của tiên sinh là?"

"Trước có luật, sau mới có tội, ai định ra luật, người đó định đoạt."

Ánh mắt Ninh Phong lóe lên, hỏi vặn lại: "Vậy, cũng giống như tốt và xấu, tiên sinh thấy ta cũng không có tội sao?"

Hứa Khinh Chu lắc đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn vài phần.

"Không, không, không, trong mắt ta, ngươi có tội."

Ninh Phong ghìm dây cương, nhìn chằm chằm Hứa Khinh Chu, mờ mịt hỏi: "Tiên sinh thấy, Ninh Phong có tội gì?"

Hứa Khinh Chu làm ra vẻ thâm trầm, ưỡn thẳng người, từng chữ nói:

"Tội của Ninh Phong ngươi, chỉ có một chữ."

"Chữ gì?"

"Yếu."

Ninh Phong kinh ngạc, vẻ bàng hoàng trong mắt càng thêm rõ, kinh hô một tiếng: "Yếu?"

Hứa Khinh Chu hất tay áo, chống nạnh, khẽ cười nói:

Bạn đang đọc [Dịch] Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta của Tiểu Hà Phiếm Khinh Chu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    15d ago

  • Lượt đọc

    15

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!