Chương 60: Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Kẻ lừa đảo

Phiên bản dịch 7223 chữ

Sở cảnh sát Thành phố Tây Giang.

“Reng reng reng…”

“Reng reng reng…”

“Reng reng reng…”

“…”

Sở cảnh sát lúc này tiếng chuông đang không ngừng vang lên.

Một đám cảnh sát không ngừng trả lời vấn đề của người bên kia trong điện thoại.

“Cục trưởng, tiếp tục như vậy cũng không được! Những phóng viên này giống như điên rồi.” Có một cảnh sát trung niên vẻ mặt đau khổ nói.

Chu Bình Niên ngồi ở trước bàn, trong miệng ngậm điếu thuốc, cúi đầu viết tài liệu, vẻ mặt tự nhiên.

Nghe được lời nói của cấp dưới mình, động tác viết của hắn dừng lại, rút điếu thuốc, chậm rãi phun ra.

Khói thuốc ở trên không trung hóa thành mây mù, sau đó tiên tan không thấy.

Chu Bình Niên nhìn về phía cảnh sát kia, thản nhiên nói: “Kích động như vậy làm cái gì, trời cũng không có sập xuống.”

“Nhưng mà…” Cảnh sát trung niên còn muốn nói cái gì.

Nhưng lúc này, Chu Bình Niên lại ra dấu im lặng.

Mà theo dấu hiệu tay của hắn, tiếng chuông điện thoại bên ngoài dần bắt đầu biến mất.

Sau đó hóa thành một mảng yên lặng.

Lúc này, người cảnh sát trung niên cảm giác cái lỗ tai của mình giống như là điếc rồi.

“Được rồi, đi ra ngoài đi, chuyện này đã xử lý tốt rồi.” Chu Bình Niên dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, thản nhiên nói.

Cảnh sát trung niên nghe vậy, ngơ ra một chút, sau đó đi ra văn phòng.

Lúc hắn đi ra, Chu Bình Niên mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, giơ tay xoa mi tâm.

“Reng reng reng…” Cũng chính vào lúc này, điện thoại của hắn vang lên.

Chu Bình Niên lấy di động ra, nhìn thấy số điện thoại phía trên, nghiêm sắc mặt, bắt máy.

“Chuyện đã xử lý xong, chuyện này sẽ không truyền bá ra trên mạng. Ngươi cũng bảo người trong Sở của ngươi kín miệng một chút.” Bên kia truyền đến một âm thanh nam tính.

“Ừ, được.” Giọng điệu Chu Bình Niên cung kính nói.

“Còn có, nhân viên đặc biệt của Bộ Giết Rồng đã tới Thành phố Tây Giang, sự kiện người tàng hình sẽ có chuyên gia theo dõi, còn có nhân viên trên danh sách thăng chức chuẩn bị tốt một chút, ba ngày sau chuẩn bị sát hạch.”

Chu Bình Niên nghe vậy, ngơ ngác một chút, sau đó vội vàng gật đầu, nói: “Được, ta sẽ để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.”

Sau đó, người đối diện ngắt điện thoại.

Buông di động, Chu Bình Niên nhẹ nhàng thở dài, xoa mi tâm của mình.

Ngồi ở trên vị trí này của hắn, thứ hắn biết được nhiều hơn so với người bình thường.

Ở thế giới này, có một loại người đặc biệt, người như thế sẽ chết rồi sống lại.

Người sau khi sống lại, sẽ có được đủ loại năng lực kỳ dị. Hơn nữa, mặt tối trong lòng những người này sẽ không ngừng tăng lên theo thời gian, trở thành một con quỷ bị dục vọng, thù hận khống chế.

Mỗi một lần người sống lại xuất hiện, đều sẽ tạo thành thương vong hàng loạt.

Lúc người sống lại xuất hiện, trước tiên Cục cảnh sát sẽ tiến hành khống chế người này.

Nhưng mà đây chỉ là đối với một ít người sống lại cấp Trùng thấp nhất.

Lúc gặp phải người sống lại cấp Xà, thì không còn là người bọn họ có thể đối phó.

Nếu nói người sống lại cấp Trùng còn giống như con người, thì mỗi một người sống lại cấp Xà đều là ác quỷ.

Giống như là người tàng hình hôm nay kia, sau khi hắn sẩy tay phố Lão Nhai khu Lôi Công, đã tiến hành giết người bừa bãi trên đường.

Thời gian ngắn ngủi không đến một giờ, đã có hơn mười người bị cắt yết hầu.

Cũng chính là bởi vì như thế, cho nên mới có nhiều phóng viên như vậy gọi điện thoại đến Cục cảnh sát.

Nhưng mà may mắn chính là có người áp chế chuyện này xuống.

Chu Bình Niên khe khẽ thở dài.

Đây vẫn là người sống lại cấp Xà, nếu là cấp Mãng, cấp Giao, cấp Ác Long phía trên người sống lại cấp Xà.

Đó lại là sự tồn tại làm cho người ta sợ hãi.

Nghĩ đến đây, mặt Chu Bình Niên hơi hơi co rúm một chút, lấy ra một điếu thuốc châm lửa, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi phun ra.

Nhưng mà người thường cũng không phải là không có thủ đoạn chống lại.

Dưới sự chống lại trường kỳ với người sống lại, Liên Bang cũng thành lập tổ chức của chính mình, tên là Bộ Giết Rồng.

Bộ Giết Rồng, chuyện phải làm chính là chém rồng.

Mà rồng chính là chỉ người sống lại.

Phần lớn thành viên của Bộ Giết Rồng đều được chọn từ trong cảnh sát mặc thường phục và tinh anh trong quân đội.

Làm cảnh sát mặc thường phục và tinh anh của quân đội, đều từng chống lại người sống lại, vô cùng rõ ràng sự nguy hại của người sống lại, thậm chí rất nhiều người thân như anh em, đồng đội của bọn họ đều là bị người sống lại giết chết.

Cho nên chủ lực tham gia đều là bọn họ.

Mà sau khi gia nhập Bộ Giết Rồng, Liên Bang sẽ cho từng người gia nhập Bộ Đồ Long năm trăm vạn tệ và một tòa nhà trong thành phố.

Cái này đối với một ít người thường mà nói, là số tiền cả đời cũng không thể kiếm được.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Bộ Giết Rồng vẫn luôn không thiếu người.

Nghĩ đến đây, Chu Bình Niên khẽ lắc đầu.

Nhưng mà việc này cũng không phải là không có trả giá, người từng gia nhập Bộ Giết Rồng đều rất khó sống lâu.

Đây đều là dùng tính mạng đổi lấy.

Hơn nữa.

Chu Bình Niên hút một hơi, chậm rãi phun ra.

Bộ Giết Rồng, cũng không phải là ai cũng có tư cách có thể tham gia.

Bệnh viện Đệ Nhất Thành phố Tây Giang, khoa nội trú.

Lúc này Tô Bạch đang ở trên hành lang lầu ba khoa nội trú.

Thời gian hiện giờ là mười một giờ trưa, dựa theo lời nói của Hồ Nguyệt Phương trước đó, khoảng thời gian này là lúc râu quai nón làm việc ở bên ngoài, không có khả năng trở lại nơi này.

Mà Tô Bạch cảm thấy, nếu râu quai nón không có khả năng trở lại nơi này, vậy không bằng đến khoa nội trú thu thập một ít tin tức.

Cái này vô cùng có ích đối với việc hắn đối phó râu quai nón.

Hắn cảm thấy, gần đây có thể bọn Sở Hồng Nguyệt muốn tới Thành phố Tây Giang, vậy hắn nhất định phải nhanh chóng xử lý xong chuyện râu quai nón sớm một chút.

Bằng không nếu bị bọn Sở Hồng Nguyệt biết được hắn là người sống lại, vậy có thể sẽ gặp phải phiền phức lớn.

Hơn nữa, trước đó lúc Tô Bạch đối mặt với người tàng hình, lệ khí trong lòng bùng nổ, đã tự cảm giác được tình huống của bản thân.

Nếu như không báo thù, lệ khí trong lòng hắn tuyệt đối sẽ tăng lên gấp mấy lần.

Đến lúc đó, cho dù hắn dùng Ma Thiết áp chế lệ khí, cũng cần đánh người mới được, dễ dàng bại lộ bản thân.

Chỉ có báo thù, mới có thể giảm bớt lệ khí đang tăng lên.

Cũng chính vào lúc Tô Bạch nghĩ đến sự việc, một bà lão đi ra từ trong phòng bệnh.

Lúc bà lão đi ra, bị Tô Bạch đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, ngã xuống trên mặt đất.

“Ai da, muốn chết rồi…” Lúc bà lão té trên mặt đất, lập tức phát ra tiếng kêu rên, làm sự chú ý của người bệnh y và y tá gần đây đều tập trung lại đây.

Cũng chính là vào lúc này, ánh mắt bà lão càu nhàu lải nhải di chuyển, đột nhiên nhanh chóng bò lên phía trước, ôm đùi Tô Bạch, kêu rên nói: “Bà lão ta bị ngươi đụng phải như vậy, thắt lưng cũng muốn rớt rồi.”

Tô Bạch thấy thế cũng là bị tức đến nở nụ cười.

Khoảng cách chính mình cách bà lão này ít nhất là một mét, chính mình có thể dọa tới đối phương, nhưng muốn nói đụng vào đối phương thì tuyệt đối là không có khả năng.

Nghĩ đến đây, Tô Bạch nhìn quanh bốn phía, cũng chú ý tới camera giám sát, lập tức yên ổn trong lòng, sau đó lại chuẩn bị nói cái gì đó.

Nhưng là vào lúc này, bà lão lại mở miệng, kêu khóc nói: “Mạng của ta thật là khổ mà, bị nhiễm trùng đường tiểu, còn bị ngươi đụng phải…”

Nghe được lời của nàng, động tác của Tô Bạch thoáng cái đã dừng lại.

Bạn đang đọc Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch) của Phong Nam Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    49

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!