May mắn thay, đây là thời đại của chế độ nô lệ, nha hoàn và gia đinh trong nhà đều mua bằng tiền, sống chết đều do chủ nhân quyết định. Hơn nữa, những người có thể vào nội viện đều được tuyển chọn kỹ càng, Dương Lăng cũng không lo bọn họ sẽ đi khắp nơi nói lung tung.
Ngoài việc chăm sóc hài tử, Dương Lăng mỗi ngày còn phải ra ngoài làm việc thiện, cũng như đi luận đạo với Huyền Đô Đại Pháp Sư.
Một thời gian ngắn sau, sự hiểu biết của Dương Lăng về "đạo" cũng sâu sắc hơn.
Cái gọi là "đạo", chính là chỉ quy luật vận hành của vạn vật trong thiên địa này, giống như trăng có lúc tròn lúc khuyết, người có sinh lão bệnh tử, cỏ có lúc tươi tốt lúc héo úa, mặt trời từ đông sang tây, nước chảy từ cao xuống thấp...
Từ trong những quy luật này, người tu hành tìm ra đạo của mình, rồi hoàn toàn nắm giữ nó, biến nó thành đạo quả của mình.
Đến lúc đó, người tu hành có thể nắm giữ được pháp tắc thiên địa tương ứng.
Nhưng muốn tìm được đạo của mình lại là một chuyện vô cùng khó khăn.
Từ khi khai thiên lập địa đến nay, người tu hành bước vào cảnh giới Kim Tiên không đếm xuể, nhưng người có thể chứng được Thái Ất Đạo Quả thì trong một trăm kim tiên cũng chưa chắc đã có một người.
Mặc dù Dương Lăng có ngộ tính xuất chúng, nhưng cũng gặp phải ngạch cửa khi ở giai đoạn này
Hắn không tìm được đạo phù hợp với mình.
Mặc dù hắn đã lĩnh ngộ được Âm Dương đạo và Thanh Tĩnh đạo của Nhân giáo, nhưng những thứ này đều là đạo của người khác, không thể đạt đến mức hoàn toàn phù hợp với hắn, muốn chứng được đạo quả bằng những thứ này sẽ rất khó khăn.
Dương Lăng cũng không vội.
Mặc dù không tìm được đại đạo phù hợp với mình, nhưng hắn có thể cảm nhận được bản thân đang tiến bộ từng ngày, giống như một lữ khách đang âm thầm leo lên đỉnh cao.
Mặc dù động tác rất chậm nhưng lại từng bước từng bước leo lên, cuối cùng sẽ có một ngày hắn sẽ lên đến đỉnh núi, phóng mắt ngắm khung cảnh từ trên đỉnh núi đó.
...
Đông Hải.
Rộng lớn vô biên, sóng xanh lăn tăn.
Bầu trời trong xanh hòa làm một với nước biển xanh cắt, màu xanh thẳm kia như thể có thể kéo dài vô tận.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân cưỡi mây trắng bắn về phía Đông như một tia sáng.
Hắn từ Quán Giang Khẩu đến, đi xuôi theo dòng sông lớn về phía đông, đến Đông Hải, rồi hướng thẳng về phía mặt trời mọc mà tiếp tục đi về phía Đông...
Không bao lâu sau, hắn có thể vượt qua vùng biển vô tận này, trở về Đông Thắng thần châu có linh khí nồng đậm nhất trong bốn bộ châu lớn, trở về đạo trường Ngọc Tuyền sơn của mình.
Nhưng trở về rồi thì sao?
Đại kiếp đến, sát kiếp giáng xuống, dưới sự ràng buộc của nhân quả, cho dù hắn có đóng động phủ, bế quan không ra, cuối cùng cũng sẽ có kiếp nạn tìm đến tận cửa.
Muốn vượt qua kiếp nạn này, cũng chỉ có thể tìm được người có thể thay hắn gánh kiếp nạn.
Nếu không, dưới sự giáng lâm của hai kiếp nạn, khả năng hắn tử vong là quá cao!
Nhưng lần đi Quán Giang Khẩu này, hắn không những không thể mang được Dương Tiễn có thể thay hắn chịu kiếp nạn về, mà còn phải chịu sự sỉ nhục chưa từng có!
Mặc dù đã rời khỏi Quán Giang Khẩu rất lâu, nhưng mỗi khi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, hắn vẫn cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Sớm biết như vậy, lúc trước khi vừa gặp tên phàm nhân tên Dương Lăng kia thì hắn đã nên trực tiếp bóp chết người nọ!
Đây là chuyện mà Ngọc Đỉnh Chân Nhân hối hận nhất.
Bởi vì, đối phương hiện tại đã có Huyền Đô Đại Pháp Sư chống lưng, cho dù là hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân đang đắm chìm trong sự phẫn nộ và nhục nhã của mình thì đột nhiên một luồng ánh sáng trắng chói mắt từ phía sau nhanh chóng tiến đến, giống như một ngôi sao băng xé ngang bầu trời.
Hắn hơi nghiêng người, nhường đường, chỉ thấy luồng ánh sáng màu trắng đó xoay một vòng trên không trung, biến thành một nam tử anh tuấn mặc áo trắng, chính là Viên Hồng.
"Tại sao thượng tiên lại không từ mà biệt, chẳng lẽ đã quên lời hứa ban đầu rồi sao?" Trong giọng nói của Viên Hồng mang theo sự cố chấp và lạnh lùng.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân hơi nhướng mày.
Lúc trước, vì để Viên Hồng dẫn đường cho mình, hắn đã từng hứa sẽ giúp hắn tìm ra kẻ thù.
Nhưng hắn ở Dương phủ phải chịu nhục nhã, lửa giận trong lòng bốc lên tận đỉnh đầu, đã sớm quên mất lời hứa với Viên Hồng này.
Chẳng qua hắn không ngờ rằng, Viên Hồng này lại đuổi theo đến đây.
Xem ra tiểu yêu quái này, tuy tính tình nóng nảy nhưng lại là kẻ trọng tình trọng nghĩa.
Nghĩ như vậy, trong lòng Ngọc Đỉnh Chân Nhân thoáng động.
Hắn biết kẻ thù mà Viên Hồng muốn tìm chính là phu thê Dương Lăng, cùng với hai luyện khí sĩ trẻ tuổi khác.
Có lẽ đây là một cơ hội.
Nghĩ đến đây, hắn nhìn Viên Hồng, lắc đầu nói: "Bần đạo đã biết là ai đã giết ba vị huynh đệ của ngươi, nhưng bây giờ ngươi không phải là đối thủ của bọn họ.”
“Nếu bần đạo nói cho ngươi biết, vậy chỉ khiến ngươi mất mạng vô ích."
"Vậy thì không liên quan đến thượng tiên!" Viên Hồng nói với biểu cảm kiên định: "Thượng tiên chỉ cần thực hiện lời hứa, nói cho ta biết hung thủ là ai là được."
Ngọc Đỉnh Chân Nhân thở dài, nhìn Viên Hồng, hỏi: "Cho dù biết chắc sẽ chết, ngươi cũng muốn đi báo thù sao?"
"Đúng vậy!" Viên Hồng nói chắc như đinh đóng cột.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân có chút ngoài ý muốn.